Chùm thơ con cóc, mỗi góc nhìn, một tâm sự

Serie thơ, chùm thơ con cóc, mỗi góc nhìn, một tâm sự

Thơ con cóc là thơ con cóc, chứ không phải con cóc làm thơ 🙂

Đời Ơn

Ngẩng đầu trời đất bao la.
Trong tim dòng máu có là Mẹ – Cha.
Hỏi rằng nhân thế vạn qua?
Có ai đong được tình Cha – nghĩa Người.

Ngày ngày sớm tối Mẹ vui.
Vì con đôi chút ngậm ngùi bận chi.
Tóc Cha muối trắng chỉ vì.
Răng con khôn lớn, hiếu – nghi giữ gìn…

Thời gian ơi ….nỡ lặng thinh.
Lấy đi Cha – Mẹ Hiếu tình làm sao???
Biết ai chỉ lối con vào.
Đường đời bao ngã, sóng cao trùng trùng.

Đời ơn con trẻ đã từng.
Trong vòng tay Mẹ – hướng từng bước Cha!!!

Tình – Bạn

Tình và bạn một dây leo.
Để cho hoa nở tình vào tim nhau.
Này hương này sắc tình đầu.
Này là mộng ước xanh màu mắt nhung.
Tình là
Một phút mông lung.
Tương tư gối mộng để lồng dáng ai.
Bạn là chia sẻ đôi vai.
Quản chi mưa nắng đêm ngày.
Người ơi!
Bạn buồn day dứt khôn nguôi.
Tình buồn ta khóc một đời nào quên.
Vô tình
Ta đứng cạnh bên.
Tình…
Thành xa lạ để quên bóng hình.
Bạn…
Ôi đâu dễ làm thinh.
Như mưa và nắng giao tình chút thôi…

Tình Em

Gặp em hôm ấy chiều mưa rơi.
Mắt buồn … chạm buốt trái tim tôi.
Người dưng chi lạ đêm choàng giấc?
Em vào cung bậc của con tim?

Lý trí…. con tim rằng xé tìm.
Nơi ẩn dấu bóng hình chợt lạ.
Và …tình yêu bắt đầu …vội ngã.
Bởi đoạn đường sỏi đá, chông gai.

Biết yêu em đêm trở thật dài.
Bờ mi khép, nụ cười em hiện.
Yêu làm sao con người thánh thiện.
Quá rơi sầu hoa miệng nhân sinh.

Đợi

Bóng chiêù lan tỏa trên sông.
Cây si đón gió để lòng bâng khuâng.
Nhẹ bay làn tóc bềnh bồng.
Hương giang in bóng đợi trông một người.
Thuyền đi xa lắm biển khơi.
Mỏi mòn vọng đá chơi vơi cuộc tình!

Giật mình thức giấc trong đêm.
Giọt mưa khung cửa Lý thềm rụng rơi.
Và thêm ngọn gió chơi vơi.
Để đêm chìm đắm sự đời đa mang.
Mây bay che khuất trăng vàng.
Chở em về lại ngỡ ngàng năm xưa.
Thời gian ơi, hỡi thời gian.
Trả cho ngày tháng. Nắng vàng bâng khuâng!

Cõi Mộng

Chao nghiêng dưới ánh trăng ngà.
Liễu buông làn tóc mượt mà với trăng.
Thuyền tình đậu bến tơ giăng.
Ngàn sao lấp lánh chị Hằng cười duyên.

Đôi chim họa hót vành khuyên.
Cảnh như sao lạc cõi miền thiên thai.
Muôn hoa khoa sắc ngọc nhài.
Chừng cô tiên nữ uyển khai bụi trần!

Du dương điệu sáo lâng lâng.
Như say tửu nhị quế trần sử ghi.
Dằn lòng để bước chân đi.
Nhưng mơ, hiện thực, mộng si, hỡi người!

Thoáng

Ô hay trăng sáng phải không?!
Sao mình nhầm tưởng tim hồng của ai.
Bước đi trăng níu chân hoài.
Như ta đã gặp gót hài bao năm!

Và kìa đôi mắt xa xăm.
Thoáng vui phút chốc long lanh thu buồn.
Lá rơi mà lệ lại tuôn.
Tình ai thương cảm từ buồn cảnh thu.

Tâm Sự

Trái tim Anh giữ tận sâu.
Sao Em lại nỡ gieo sầu làm chi.
Biết mai sánh bước nhau đi.
Hay là xác pháo vu quy đón người.

Em ơi chớ nở nụ cười.
Cho Anh say đắm rạng ngời mắt nhung.
Tận sâu trong những mông lung.
Dáng Em thanh thoát sáng bừng trong đêm.

Van Em khoan nói êm đềm.
Để Anh không mộng môi mềm cánh nhung.
Ngược dòng nước mắt nào mong.
Nhưng Em vẫn để đôi dòng ghé thăm.

Gió tán mây

Tình cờ trong buổi chiều rơi.
Nàng mây nhè nhẹ thảnh thơi ngả mình.
Gió cười hỏi nhỏ mây xinh.
Cùng ta dạo cảnh tâm tình được chăng?

Mây cười một chút băn khoăn.
Ừ thì một chút cung hằng dạo chơi.
Gió – mây phút chốc quên lời.
Ngỡ rằng bao kiếp vui cười riêng ta …

Thẹn thùng mây thoáng nhận ra.
Thì thầm gió bảo tình mà mây xinh.
Áng mây không thể thiếu mình.
Phiêu du bao chốn đường tình chung đôi.

Mây – Gió đâu thể phai phôi.
Cả trong suy nghĩ và lời thơ ca.
Mình ta ngắm ánh trăng ngà.
Biết đâu xa ấy ai là người thương!!!

Bài này tác giả đặt tựa là Không đề, tựa Gió tán mây là tôi đặt lại.

Thời Xa

Nếu ngày mai chuyện tình ta dang dở.
Xin đừng buồn buông thả ánh trăng trôi.
Xin nhìn nhau bắng ánh mắt mỉm cười.
Chúng mình sẽ cùng thôi rơi hàng lệ…

Nếu chợt lúc niềm thương lên tiếng khẽ.
Xin dỗ dành mai sẽ ánh dương lên.
Và niềm tin thức dậy khắp mọi miền.
Mình tô nét bức tranh trong muôn vẻ.

Nếu có lúc gió mưa đêm rơi nhẹ.
Đọng vô hồn trong khoảng trống mênh mang.
Vào chiêm bao để một giấc ngỡ ngàng.
Cho mộng – thực dã tràng người say kể.

Nếu ngày mai chuyện mình ai nhắc nhẹ.
Gửi nhớ nhung vào khúc hát bài thơ.
Để sẻ chia bao lắng động hững hờ.
Thời xa ấy tóc mây hương thầm khẽ…

Buồn thu!

Em giờ là kẻ mồ côi.
Sợi dây tình mảnh đứt rồi còn đâu!
Bước đi mỗi bước mỗi đau.
(Tưởng xa chốn cũ, bớt sầu chia phôi)

Thu sang cao vút bầu trời.
Vàng rơi từng cánh… rạc rời… lá thu
Ước làm cánh én phiêu du.
Vụt bay tít tắp… trốn thu… trốn mình.

Quẩn quanh mãi tội với tình.
Chỉ mình vò xé tim mình mà thôi.
Anh giờ ở đâu anh ơi?
Thu về có thấy bồi hồi tình em…?

Vu vơ gió lạc bên thềm.
Rì rào tiếng lá dệt thêm sợi buồn.
Hanh hanh vạt nắng cô đơn.
Heo may ớn lạnh … lòng buồn… xót xa.

Bài này của tác giả SONG DUỆ, dành tặng cho tác giả Sa kê.

Tác giả Sa kê cũng có bài thơ con cóc đáp lễ lại luôn.

Thu buồn!

Anh giờ phụ tiếng tình rồi.
Em đau, anh khóc tình tôi bẽ bàng.
Đường chung giờ đã rẽ ngang.
(Tình xưa chôn dấu, bóng nàng hằn sâu)

Thu qua khoác áo cô dâu.
Em tôi lệ đẫm tình nào nhạt phai.
Trách mình tự rẽ chia hai.
Để mang, để hận tim hoài đớn đau.

Tận sâu mong ước bên nhau.
Nhưng tâm giằng sé nhói đau bởi trời.
Không cho anh sống trọn đời.
Tuổi xuân đếm tháng nụ cười trên tay.

Em hỡi, nào biết, nào hay.
Thôi mang tiếng phụ tình này riêng anh.
Ước rằng em tiếng cười xanh.
Cho anh phúc lệ mỏng manh cuối ngày.

Thu này anh vẫn đắm say.
Dẫu tan mộng ước lệ cay đắng lòng.
Đứng bên lề ấy chiều đông.
Để ghi bóng ấy … mãi không … trở về ….

Thu sau theo gió hương kề.
Em ngồi đan áo lệ nhòe nào hay.
Ngờ đâu một bước đi sai.
Để em ở lại đắng cay một đời.

Khoảnh khắc

Mưa buồn hiu hắt lối đi.
Tuyết rơi sao dải …đường đi lạnh hồn.
Mây về trời lại rơi tuôn.
Hương xuân e ấp cười buồn ai hay.
Tràng Tiền đón lạnh trên tay.
Sương giăng Thôn Vỹ chiều nay vắng người.

Hà Nội thu ấy khôn nguôi.
Trở trăn bao giấc xa xôi nhìn về.
Thái Nguyên xanh ngắt si mê.
Chè xanh, môi thắm ta về ai pha.
Thêm thêm một ánh trăng ngà.
Hồn người phiêu cảnh mình ta niệm hoài.

Thôn Đông nhớ đến Thôn Đoài.
Như ta khắc khoải gót hài của ai.
Lệ Hòa thôn ấy dáng ai.
Gánh trên vai nhỏ những bài thơ xinh.
Quang họ duyên dáng đầu đình.
Hỏi em sao mãi để tình si mê…

Vắng

Mỏng manh những giọt mưa rơi.
Gió ơi bỏ chốn đi chơi làm gì?
Để cho mây cuộn nắng khi.
Để ta xa cách chì vì ai lơi…

Lành lạnh đêm vắng sương rơi.
Đồng hồ chạy mãi à ơi đợi chờ.
Điểm canh báo hiệu sương mờ.
Đường thôn vắng lạnh hững hờ dáng ai.

Bình minh lắp lánh sương mai.
Giọng hò chưa dứt nhạt phai cánh hồng.
Em đi cất bước theo chồng.
Xin người đừng giữ .. người không trở về…

Tình trọn vẹn

Mùa thu đến có lá vàng rơi nhẹ.
Gợi nỗi buồn khe khẽ đọng trong tim.
Có phải yêu cảm xúc kéo ùa tìm.
Hay bất chợt nỗi niềm trong khoảnh khắc?

Ôi thật lạ! Niềm yêu thương là thật!
Rất dịu dàng hòa lẫn nỗi nhớ thương.
Anh đã đến, một con gió muôn phương.
Chao ôi lạ! phố phường trong thu dịu.

Thu đánh thức những dòng thơ nũng nịu.
Của nắng thơ ngọng ngịu tiếng yêu người.
Của mây xanh e ấp trải xinh tươi.
Của cơn gió bồi hồi trao cảm xúc!

Thu mang đến đêm trăng, tuần trà thức.
Để yêu thương, mộng ước gieo vào đời.
Mỗi sáng sớm trào đón ánh sương mai.
Anh yêu ạ, kề vai mình sánh bước …

EM ĐẾN

Một buổi trưa nào em đến đây.
Bất ngờ như một cánh chim bay.
Cây reo theo gió, đường loang nắng.
Huyền ảo hương thu, mái tóc mây.

Xuân thì… đôi má hây hây.
Mắt cười đen láy, bay bay áo hồng.
Gà trưa gáy rộn mênh mông.
Vẩn vơ con bướm vẽ vòng bên hoa…

Đón em ở trước hiên nhà.
Mà nghe tiếng sóng sông xa rộn ràng.
Theo chân em bước nhịp nhàng.
Hàng hiên rực ánh nắng vàng cuối thu…

Bồng bềnh một khúc hát ru.
“À ơi…em biết mùa thu… nói gì…”
Thời gian dừng lại không đi…
Không gian lắng đọng… thầm thì… lời yêu…

Bài thơ Em đến. Lại một bài của Song Duệ đối đáp với Sake.

Sa kê cảm tạ.

Biết nói gì để tạ người đây!
Mượn cánh én kia đáp xuân này.
Thêm hoa, cỏ lạ cùng hoan hỉ.
Mượn ánh trăng gần, áng mây bay!

Chỉ là Cúc dại hăng say.
Miệt mài vốn có đồng thay, lại đồng.
Thoáng thôi một chút xao lòng.
Gió thu trêu ghẹo buồn không hỏi người?

Cúc xưa nay vốn xinh tươi.
Cỏ hoa đồng nội gần người quanh thôn.
Nắng vàng reo mãi trải luôn.
Cho người say thoáng mà luồn ưu tư.

Vẳng đâu câu hát ai ru.
À .. ơi … ai biết .. sông sâu nhường nào.
Lời bay theo gió ước ao.
Xin đừng mơ mộng, đừng rào cơn mưa …

Buồn Thương!

Hỏi ai chia sớt nỗi đau.
Trót mang vào kiếp bể dâu còn gì.
Nắng, mưa có lúc, có thì.
Sao ta không chút vui khi bước vào …

Quẩn quanh đêm tối trời cao.
Một lần ngỡ tưởng trăng vào giúp ta.
Nhưng vừa hé lộ ánh ngà.
Cơn mưa bất chợt buông xa mất rồi ..

Mong lắm, ước lắm nụ cười.
Nào đâu tìm được một lời …xa xôi.
Một ngôi sao xấu đơn côi.
Lẻ loi một góc cuối trời ai hay…

Mốt mai về với gió mây.
Có ai nhỏ lệ đêm này vì ta?
Có ai thương tiếc cành hoa?
Chưa xuân đã vội cánh xa xuống dòng …

Ngày mai Thu bước qua Đông.
Tuyết rơi chôn lấp cánh hồng … lãng quên
Trả về ngày tháng không tên.
Ta vui vì được hóa liền mây bay …

Phải không em?

Anh đang nghe tiếng lá đổ trong chiều.
Như tiếng hát yêu kiều em thương nhớ.
Như trái tim vẫn từng lên nhịp thở.
Với một điều muôn thuở mãi yêu em…

Thu lại buồn, da diết nhớ nhung thêm.
Hình bóng ấy gọi tên hoài giấc mộng.
Anh biết rằng chốn xa em vẫn khóc.
Niệm xé lòng, trằn trọc với canh thâu.

Em ước đi, anh hóa phép nhiệm màu.
Trao em hết mong sao em hạnh phúc.
Để bước đi trên con đường quanh, khúc.
Cười thật nhiều, những lúc cách xa nhau …

Anh thường nói: em tựa ánh trăng cao.
Đem ánh sáng xua tan bao bóng tối.
Để anh đi trên nẻo đường rong ruổi.
Vẫn mỉm cười em hỡi mãi gần bên …

Đừng dối lòng, em nhé bến bình yên.
Mình sẽ tới dẫu muộn phiền giăng lối.
Vì ta biết tình yêu nào phải tội.
Như đêm về … trăng mới… phải không em?!

Xin Đừng

Em đã biết từng niệm xưa in dấu?
Xin em đừng mãi bảo phải xa nhau.
Tình yêu đậm sâu nào phải phép màu.
Mà bất diệt có nhau niềm tin tưởng.

Mỗi độ Thu luôn nhìn về một hướng.
Nơi có em và hoa sữa thơm nồng.
Em yêu dấu! em có biết hay không.
Dù xa cách, tình này luôn trọn vẹn.

Xin em hãy giũ gìn câu ước hẹn.
Bởi niềm tin là một phép nhiệm màu.
Xin em cười khỏa lấp những nỗi đau.
Đừng gục gã, tình đầu em thương nhé!

Lúc xa anh, trăng buồn đêm lạnh khẽ.
Lệ rơi dài, tình sẽ xót xa thêm.
Em yêu anh xin chớ để môi mềm.
Cho vào giấc êm đềm bao mộng ước.

Mưa đi qua, nắng lại về trải bước.
Tình của mình có được trải đắng cay.
Em yêu ơi xin đừng bỏ tình này.
Anh sẽ trả … bao ngày Em chờ đợi …

Vắng!

Vắng thơ như vắng nhạc vàng.
Vắng trăng như vắng một chàng đẹp trai.
Vắng người nhìn bóng mà hai.
Vắng câu vọng cổ cô hai xóm ngồi .

Vắng cười nên mắt xa xôi.
Vắng luôn giọng nói bồi hồi ngóng trông.
Vắng hẹn nên ngẩn ngơ lòng.
Vắng đi nhung nhớ nên vòng tỉnh say.

Vắng thật rồi, ai có hay.
Vắng mây nên nắng cười hoài không thôi.
Vắng tình nên cảnh buồn rơi.
Vắng nên tất cả thành lời chia xa.

Vắng em như thiếu muôn hoa.
Vắng luôn ấm áp chiều xa mặt hồ.
Để giờ thơ thẩn bơ vơ.
Nhặt bông Hoa Sữa mà vờ em bên …

Biết mai ta có gặp em.
Vắng không gõ cửa êm đềm gọi tên …

Đọc thơ con cóc tại truyện cười .org

Đọc thơ con cóc, đọc thơ bút tre, nghe thơ con cóc, nghe thơ bút trè tại đây.

Nguồn: Thơ Saketkaraoke TruyenCuoi.Org sưu tầm và tuyển chọn

5/5 - (2 votes)

Truyện cười nên đọc