Những bài thơ con cóc ngắn hay

Dành cho các bạn yêu thơ con cóc, serie thơ con cóc Sake tiếp tục đăng tải tại truyencuoi.org. Hãy lắng nghe tâm sự cõi lòng với thơ sake.

Serie cảm xúc cuối chiều.

Ngốc chi, ngốc thế người ơi,
Phố xưa đứng đợi, lá rời thân cây,
Để buồn len lỏi đong đầy,
Mắt cay lại trách tháng ngày làm ngơ,
Để rồi viết những vần thơ,
Ai hay, ai biết, ai vờ rồi đau,
Mặc đi đừng xót, đừng sầu,
Cho ta thanh thản tình đầu lãng quên.

Biết không người, lắm kẻ đón, người đưa,
Ta chỉ sợ người vừa, thêm trống vắng,
Chữ đã bạc nhưng tình còn nồng thắm?
Đừng trách đời thầm lặng với Người say!

Đã yêu rồi đâu thể mãi lặng thinh,
Sao anh trách? Tình mình hoài dang dở,
Dẫu đôi ta chút duyên và chẳng nợ,
Nhưng chúng mình từng có phút bình yên.

Em cũng biết tình yêu nhiều nông nỗi,
Sao lệ nhòa lời nói cuối chiều xưa,
Không thể nào kìm nén để tim thưa,
Cho nhẹ nhõm không chừa hai lối cắt…

Gió có đến có thể chút xuyến xao,
Vì câu ấy nghẹn ngào như thuở trước,
Không phải yêu… nhưng tình ta… bạn trước,
Đừng dối lòng chẳng được một điều chi….

Cuộc đời dài, thế thôi… mà chia biệt,
Đáng được gì … quên hết chỉ vì yêu,
Ta nơi đây, thân yếu vẫn cuối chiều,
Ươm mơ ước thật nhiều cho cuộc sống.

Người biết thế? sao trái tim bỏng rát,
Giữ làm gì tình nát để lòng đau,
Cuộc đời này ta biết chẳng bằng nhau,
Nhưng cũng có nỗi sầu cao hơn ấy…

Không biết người hay mình cảm thấy cô đơn?
Sao trống vắng dỗi hờn trên mi mắt,
Chiều buông lơi cho cuộc tình vụt tắt,
Uống nắng chiều, lượm nhặt được thời gian?

Bởi lạnh lùng nên em mãi thờ ơ,
Không hay biết đợi chờ trên phố vắng,
gánh tương tư oằn đôi vai thầm lặng,
Biết ngày nào hết vắng bước chân quen?

Anh Trong Tôi

Hỏi người người có biết không.
Ta thương người chỗ tấm lòng sắt son.
Nghèo, giàu như tấm lụa còn.
Cái tâm luôn thế mỏi mòn được chăng?

Thích người cái tính băng băng.
Quản chi gian khó, chi bằng làm ngay.
Thói đời nhiều lắm đổi thay.
Nhưng không anh vẫn ngày ngày cười vui.

Đôi khi nhìn gió thả trôi.
Buông đôi gánh nặng cuộc đời vào mây.
Lúc thì ca hát giải khuây.
Ngâm câu thất bát cho ngày lên ngôi.

Thương người – bát nước chia đôi.
Cố tìm cho được nụ cười người qua.
Đượm buồn những cảnh xót xa.
Thường quân người giúp trong nhà kém chi…

Người cười cuộc sống chia li.
Xá gì một kiếp phù bi mà buồn.
Hiên ngang đó lấy mưa tuôn.
Bởi người hiểu rỗ từ nguồn tạo ra!

Bây giờ chỉ có người, ta.
Chúc trọn mơ ước thật thà đến ai!

Lang Thang

Hãy uống đi, một chén rượu cay.
Xem xem nhận được tháng ngày hư hao?
Có còn đôi mắt ước ao.
Hay là giọt lệ lại cao mất rồi?
Người ơi sao để cho tôi.
Lang thang đây đó để rồi sầu mơn.
Đông đến nào có lạnh hơn.
Bởi tim lạnh giá đâu còn như xưa…

Tuyết rơi, rơi trắng… còn mưa.
thân cây gầy guộc, lá thưa thưa dần.
rót thêm chén nữa ái ân.
mình ta uống cạn lệ trần lãng quên…

Lang thang anh đi tìm quên.
Tìm đâu cho thấy? trong miền tuyết rơi?
Chén rượu đổ đắng bờ môi.
Đắng thêm nỗi đắng đơn côi… tháng ngày.
Tìm quên… tìm thấy chua cay.
Tuyết rơi trắng lối, lạnh… đầy xót xa.
Một lời tự nhủ cho ta.
“Đừng quên… đừng nhớ… mới là…vô vi” – Song Duệ góp vui.

Tường Vi

Này duyên đã bén bao lâu?
Sao nghe lòng nặng chở sầu vào tim.
Tình yêu nào có đi tìm.
Cớ sao chân mỏi, đắm chìm chiều thu.
Lời ai như tiếng hát ru.
Cho ta say đắm, mộng du kiếp này!

Tường Vi cánh mỏng chiều nay.
Có còn như trước làm lay hồn người.
Hay là chỉ tội tôi ơi.
Quá lên hy vọng để đời buồn hơn…!

Chiều tàn ngọn gió dỗi hờn.
Làm rơi nhè nhẹ Vi buồn bước chân..
Giọt lệ rơi xuống bâng khuâng
Ta không hiểu được.
Tim ngân ngấn hờn… !!!

Thì Thôi

Thôi thì về với nỗi buồn.
Niềm vui nhen nhúm bay luồn qua tay.
Tình người như gió mây bay.
Giữ sao cho đặng tháng ngày hư hao…

Thì thôi nhặt những xuyến xao.
Gửi vào trang giấy nát nhàu hồn thơ.
Xin hoa trước gió giả vờ.
Chút hương giữ lại tôn thờ tình qua…

Nụ cười là của Người ta.
Giữ chi làm khổ đêm ngà mông lung.
Nỗi đau chẳng lặng dấy nhung.
Để mi nhuốm lệ đau từng nhịp tim.

Thôi thì cho ta… một chút… lặng im!

Xem lại bài: Thôi thì.

Hư Ảo

Trót làm một kiếp mây trôi.
Ở đâu bến đợi cho đời vui hơn.
Lời hứa lầu ngọc cung son.
Tan nhanh trong nước sóng non vào bờ…

Trao chi ước hẹn – hững hờ.
Mộng chưa tròn mộng, đợi chờ héo hon.
Gió vô tình – mây có còn?
Hóa thân thành nước về nguồn biển khơi …?

Tình yêu lên tiếng tim thôi.
Biết đâu giả dối trong lời – ai ơi…
Mai này xuân đến xanh tươi.
Nắng vàng nhè nhẹ em, tôi trở nồng…?!

Có Khi Nào

Có khi nào tình là mãi đớn đau?
Khi nước mắt không sầu thêm được nữa.
Vì người đi trái tim giờ như nửa.
Vỡ thật rồi còn chữa được hay không?!

Có khi nào xuân đến giữa mùa đông.
Cho ấp áp cõi lòng trong lạnh giá.
Hay mãi thế trên con đường nghiệt ngã.
Anh âm thầm hóa đá để bình yên.

Có khi nào đêm vắng …những niềm riêng.
Làm em khóc … vẹn nguyên … câu ước hẹn.
Chốn trăng non nghe trái tim nghèn nghẹn.
Mặc đêm dài buông lén trước thời gian.

Có khi nào… mình gặp lại… ngỡ ngàng…?!

Thơ con cóc 6.

Ước gì con trẻ lớn khôn.
Đỡ đần cho mẹ những lần sớm khuya.
Chân khô, nứt rát lối về.
Vai sần quang gánh, đầm đìa mồ hôi.

Con dại nước mắt mẹ rơi.
Đắng lòng chịu tiếng mỉa đời thay con.
Nắng mưa chịu hết đâu còn.
Mong con khôn lớn, vuông tròn tương lai.

Tóc mẹ giờ đã sương mai.
Mắt sâu, lưng khọm, tay chai vết hằn.
Con thương mẹ lắm những lần.
Con thơ vấp ngã … muôn phần mẹ đau.

Tình Yêu Ngày Xuân.

Tình yêu đi vắng ngày xuân.
Để ta ở lại nỗi lòng bâng khuâng.
Nhìn xem ai cũng ái ân.
Riêng ta cô lẻ bước chân muộn phiền…

Người ơi, có nhớ láng giềng.
Quanh năm chăm sóc có phiền lòng ai.
Cớ sao để mặc năm dài.
Một lần không lại, dở bài thơ yêu…

Bâng Khuâng.

Gió đưa làn nước gợn trôi.
Cánh hoa rơi xuống biển đời buồn thương.
Chút tình sao mãi vấn vương.
Nắng nhanh, gió lạnh con đường mải chi?!

Còn đâu tiếng nói thầm thì.
Còn đâu ánh mắt … bước đi hôm nào.
Ngày, đêm ngõ vắng, rêu cao.
Tương tư rồi khổ, tim sầu dày thêm.

Nhớ những lần mình chụm khắc tên.
Vòng trong nhung nhớ, êm đềm trao nhau.
Thế mà tan những ước ao.
Giản đơn chỉ thế hiếu rào chẳng qua.

“Trăm năm trong cõi người ta”
Chữ tình, chữ hiếu lẽ nào gánh lên?!
Phải chăng duyên nợ chúng mình.
Như bèo với nước vô tình… mãi xa!

Tôi Ơi

Tiếc chi chuyện cũ xa rồi.
Lệ rơi bao gối tình đời là đây.
Đợi chờ chi nữa bàn tay.
Đan xen kẻ khác tháng ngày vui hơn.

Cuộc tình buông bỏ trống trơn.
Trôi nhanh dòng nước dỗi hờn được ai.
Tiếc cho ngày tháng năm dài.
Yêu thương, vun đắp, mộng đầy người quên.

Ta về tìm phút bình yên.
Chôn đi khờ dại để liền vết đau.
Chúc ai hạnh phúc mãi sau.
Để người không hối tình đầu như ta.

Nhìn trăng, một giấc mộng òa.
Tôi ơi đón nhận tình xa – yên bình.
Sớm mai thức giấc bình minh.
Đưa ta sống lại chính mình ngày xưa!

Hoài Niệm.

Nhẹ bay hương tỏa ngất ngây.
Vị mang cái đắng … nhớ ngày gặp em.
” Này anh có biết, hay quen,
Sao nhìn, nhìn mãi …người thêm ngại ngùng”

Bật cười hoài niệm mông lung.
Mới đây mà đã trên từng năm năm.
Không dài nhưng đủ đêm nằm.
Khói bay bay trắng, lệ thầm trong tim.

Biết giờ em có bình yên.
Ấm êm hạnh phúc đã tìm khi xưa!
Với anh quá khứ như vừa.
Hôm qua đánh mất dưới mưa … một lần!

Vị Đắng.

Anh nhâm nhi từng giọt cà phê đắng.
Khúc nhạc buồn tắt lúc nào không hay.
Trời chiều nay không nắng.
Tai tái mầu đơn côi…

Bao nhớ thương qua rồi.
Kỉ niệm nhạt nhòa vèo bay theo gió.
Chõ em ngồi cũ.
Lên mầu khói hương…

Anh xoay mãi ly cà phê lạnh ngắt.
Đời còn gì?…vị yêu đắng chát.
Cơn đau nào ngẹn nguồn nước mắt.
Nỗi niềm nào vò nát con tim…?

Trở Về!

Trở về chốn cũ không em?!
Cho ngày bớt nắng gió quen tóc thề.
Cho ngày vơi bớt si mê.
Cho tình hai đứa câu thề tròn đôi.

Trở về chốn cũ em ơi.
Đường xưa vắng dáng em ngồi… cô đơn.
Gió lay cây cỏ dỗi hờn.
trách mình chẳng giữ… nỗi buồn giăng giăng…

Em có còn nhớ chiếc khăn.
Thu qua, chớm lạnh trao anh… ngậm ngùi,
Đã qua bao độ Thu rồi.
Tuyết rơi phủ lối hỏi lời…. người xưa?!

Em Đi.

Em đi, phố vắng, cô đơn.
Niệm xưa cuồn cuộn dỗi hờn tim anh.
Lá rơi nhiều lắm mặc cành.
Xác sơ, gầy guộc, cảnh quanh ưu hoài.

Sương buông, ảo ảnh đôi vai.
mảnh mai trước gió gót hài đợi trông.
Mỉm cười, ôm chặt … mông lung.
Gió lùa vụn vỡ hư không ta, người.

vẫn con đường ấy em ơi.
Sao anh đi mãi, xa xôi … mệt nhoài!

Thơ con cóc 7.

Tôi đi giữa dòng thành phố khuân vinh.
Bất chợt nhìn ra vị tình, rất lạ.
Nắm xôi vo tròn trong mảnh lá.
Hương thơm,
Tấm lưng còng điểm dáng những núi rơm.
Giọt mồ hôi in hườm vai áo.
Ống thấp ống cao lấm bùn đội gạo.
Giòn tiếng cười như pháo mùa giêng.
Chén chè thơm, điếu thuốc cày liềm.
“tôi với bác đồng chiêm, ruộng cạn”
Quả ổi thơm đãi người chẳng bán.
Củ khoai lùi tiễn bạn đường xa.
Cứ bước đi,
một thế giới hiền hoà.
Ôi tháng tám,
mùa hoa trải hội.
Tôi sẽ yêu mà không cần vội nói.
Em nghe!

Nguồn: Thơ Saketkaraoke. TruyenCuoi.Org sưu tầm và tuyển chọn

5/5 - (1 vote)

Truyện cười nên đọc