Thơ con cóc tình yêu, thất tình, cảm xúc mùa thu

Thơ con cóc tình yêu. Những bài Thơ con cóc về tình yêu, thất tình và cảm xúc mùa thu.

tho-con-coc-tinh-yeu-hay-nhat

Tình Yêu

Trái tim đậm bóng em rồi.
Làm sao mà gỡ một người mà thay.
Em còn đón gió heo may.
Anh hoài đứng đón lệ cay đêm về.

Em biết không? Giữ lời thề.
Không gì… ngày tháng lê thê muộn phiền.
Quá khứ em ạ bình yên.
Không gì thay thế, chỉ nên mở lòng.

Em có biết những đêm đông.
Anh lo, anh sợ tuyết lòng trong ai.
Nguyện làm ánh nắng ban mai.
Hong tan tuyết trắng, hé đài hoa thơm.

Đêm

Ngả nghiêng.
Bóng trăng soi mặt nước,
một chút gì quen thuộc.
Người, ta
ngơ ngẩn làm thơ.

Có đôi mắt,
Trong sáng.
Quá ngây thơ.
Như sao trải.
giăng tơ bầu trời rộng.
Đem niềm tin, khát vọng
vào cuộc sống trần gian.

Tình của em nồng nàn,
phiêu lãng nắng thu sang.
Đùa con gió vội vàng
làm rối tóc vương mang.

Bình minh lấp lánh sang.
Ta cất em vội vàng.
Vào trong niềm kí ức.

Thơ con cóc 8

Chỉ mình anh em ơi chỉ mình anh.
Nhung nhớ mãi vây quanh.
Mệt nhoài.
Trang thơ cũ,
nước mắt lăn dài.
Cô đơn…

Tưởng rằng quên hẳn – nhớ hơn.
Tình cờ gặp lại… mắt buồn ta, em.
Về ru giấc ngủ trong đêm.
Nhưng sao dáng ấy hiện bên mỉm cười.

Giựt mình ôm bóng xa xôi.
Tàn đêm chiếc bóng đắng môi men nồng.
Ngoài trời mưa đổ thành sông.
Có không thuyền chở bóng hồng về xuôi?!

Nỗi Đau

Tay nâng cạn chén rượu đào.
Sao nghe đăng đắng lẽ nào chưa quên.
Người đi, đi mãi bình yên.
Có còn đâu nữa ước nguyền ngày xưa.

Trăng giao mặt nước đung đưa.
Kẻ say huyễn hoặc mộng vừa vào thôi.
Mắt huyền tóc thả mây trôi.
Tiếng em êm ái – nguyệt ngồi làm thơ!

Thực, mộng khiến kẻ hững hờ.
Nỗi đau len lỏi ngõ mờ cũng qua.
Nhịp tim nghẹt thở hồn ta.
Nói câu buông bỏ chỉ là gạt nhau!

Tháng Năm

Người đi từ thuở tháng năm.
Có còn nhớ những đêm nằm làm thơ.
Có còn giả khóc làm mưa.
Khiến cho người sợ xin chừa mới thôi!

Người này giờ đã thảnh thơi.
Viết thơ, viết nhạc tặng người nào chưa?
Sớm hôm kẻ đón kẻ đưa.
Hay thân một bóng bước thừa với trăng?

Ta còn một chút băn khoăn.
Lời thề năm cũ trăng rằm hòa thơ.
Đêm đêm ta vẫn mong chờ.
Biết bao giờ mới thỏa mơ cùng người!

Thói đời!

Tha phương lam lũ cuốc, cày.
Mày, Tao chia sẻ chén đầy cơm canh.
Đôi khi chung ngả chiếu manh.
Đêm về hai đứa ngắm vành trăng non.

Tuổi thơ len giấc chập chờn.
Gói xôi mẹ dặn đến trường hãy ăn.
Giọt sương vô thức ăn năn.
Làm tan giấc mộng… băn khoăn cửa đời…

Trăng yên giấc ngủ cuối trời.
Người, Ta trơ mắt khoảng trời bình yên.
Ngày qua tháng lại luân phiên.
Người nay chức lớn dùng tiền mua trăng.

Lắm khi muốn quản cung Hằng.
Vì nghe thiên hạ nói rằng ta say.
Riêng ta nào biết, nào hay.
Người xưa căm ghét tháng ngày khổ đau.

Đối diện duyên né lượt chào.
Chợt tim siết lại lẽ nào là mơ.
Không! Thực tại vẫn đang chờ.
Đành quay dấu lệ… nấm mồ người xưa!

Tình chỉ vậy!

Ta đốt hết vần thơ thành tro bụi.
Rồi gội mình thôi tiếc nuối trôi qua.
Ánh tà dương sẽ sớm đón đêm ngà.
Ta sẽ thấy từng bông hoa tỏa ngọc.

Hương Quỳnh nở bao la trong phút chốc.
Đắm hồn người, thành kẻ ngốc tình si.
Thật dại khờ khi tình ái bước đi.
Tim lặng tiếng, ngủ lì trong tiềm thức.

Đâu ai bảo tình vỡ tan không nhức.
Lại gồng mình cố được phút bình yên.
Hà cớ chi không đặt nhẹ ưu phiền.
Thời gian sẽ lãng quên nhanh tất cả.

Mùa Đông đến, tuyết rơi đầy lạnh giá.
Nhưng vẫn còn hơn ngã dối lừa nhau.
Quay bước đi cho với bớt ưu sầu.
Tình chỉ vậy – nỗi đau – tình chỉ vậy!

Chờ Người.

Thu sang ôm lấy lá vàng.
Gió se se thổi tim càng lạnh hơn.
Thầm thì ta gọi tình buồn.
Người đi mấy độ hỏi luồn nhớ thương?

Hoa sữa bay, hương tỏa con đường.
Nhập nhòa ánh mắt người thương cười chờ.
Rộng vòng tay đón ngẩn ngơ.
Chỉ là sương sớm bên bờ sông Hương.

Điệu hò vang vọng hồn vương.
Thuở xưa ai vẫn đắm phường ngân vang.
Phải chăng duyên đã lỡ làng.
Tình theo dòng nước đơn quàng nỗi đau.

Chờ người tron kiếp ái sầu…

Cõ lẽ nào!

Có lẽ nào, chỉ mỗi trái tim anh.
Giữ hình bóng không giành cho ai hết.
Để con tim héo hon đến cạn kiệt.
Rồi trách đời, hối tiếc mối tình xưa…

Có lẽ nào chỉ tại nó, cơn mưa.
Để anh nhớ, đổ thừa trong kỉ niệm.
Bóng trên đường, chạy như điên tìm kiếm.
Thấy nực cười, ảo niệm một cơn mơ…

Thơ con cóc 9

Đọc thơ anh… lòng em se thắt.
(Giận hờn… nuối tiếc… những… ngày xưa)

Đời còn dài còn nhiều những cơn mưa.
Và con phố cũng còn nhiều chỗ trú.
Xin hãy vùi sâu kỷ niệm cũ.
Tìm một mái hiên cho đỡ ướt đi anh.

Em đâu có quên… chuyện chúng mình.
Nhưng trót lỡ… biết làm sao được

Thơ cóc tiếp theo

Nếu giản đơn thì anh đã được.
Nhưng em à vết xước tình yêu.
Mãi tấy lên mỗi độ Thu chiều.
Anh mòn mỏi… cố nhiều… vô vọng…

Anh lo sợ hàng mi em đọng.
Đành giả vờ thật giống… người dưng?

Vu vơ 2

Cơn mưa chiều nhanh đến bởi Thu ?
Hay tại nhớ thương từ Người lạ.
Bâng khuâng giọt sương trên lá.
Tự hỏi mình lệ có thả nhiều hơn?

Gió buông mình ngọn trúc van lơn.
Nghe xào xạc nỗi buồn ẩn chứa.
Bóng sen hồng tìm điểm tựa.
Người vô tình nào màng giữa cười vui.

Khờ.

Thu đi qua ngõ xuân thì.
Đông hôn mái tóc ngủ lì trên vai.
Thương ơi, nhớ hỡi nét ngài.
Đuổi đi sao đặng bóng mai chửa về.

Cuộc đời thiếu vắng lê thê.
Đến con nắng nhạt Thu về còn ngơ.
Thả hồn vào những câu thơ.
Lỡ mai em đọc trách khờ anh không?!

Chúc Xuân.

CHÚC Xuân ấm áp mọi nhà.
MỪNG nhiều hạnh phúc đến ta và người.
NĂM Hai… Mười Bốn vui tươi.
MỚI thêm điều mới cho Đời nở hoa!

AN bình gửi Mẹ, gửi Cha.
KHANG trang nhà cửa để mà đón Dâu.
THỊNH tình ái – nghĩa đứng đầu.
VƯỢNG niên phú quý trước sau vẹn toàn!

Cho và nhận là Duyên?

Vào đời.
Chạm phải mưa ngâu.
Nhận đời.
Người nhận nỗi sầu.
Trăng đêm.

Mảnh linh hồn.
Quấn quýt thiên.
Mảnh hồn chết dại.
Trách miền hư vô.

Chồi non.
Xanh tự bao giờ.
Cây khô.
Vẫn đứng phải chờ.
mưa xuân?!

Nợ nần.
Số kiếp.
Vãn sân?
Phù vân lạc nẻo.
Đường trần.
Vô duyên?

Dòng sông.
Lục tím, ôm thuyền.
Nhân gian.
Ai oán.
Phải thiền.
Khuyên răn?!

Khi Tình Về Ngang II

Trăm năm hoa nở xuân tươi.
Ngàn năm sóng bạc tuổi đời lặng thinh!

Kể cho bạn nhé chuyện mình.
Về người Cha trẻ hết tình yêu thương.
Làng quê nghèo ấy con đường.
Tháng năm lầy lội, mù sương nhọc nhằn.

Vụ mùa mắt dấu băn khoăn.
Đưa con đi học dặn quàng mẹ yêu.
Tuổi bà gác nửa non chiều.
Đi nom mỏi kém ao, niêu mập mờ.

Có cô thôn nữ tuổi mơ.
Đem lòng thương cảm tình chờ bao năm.
Mà Người từ chối duyên thầm.
Sợ con, sợ Mẹ, sợ Cầm lụy duyên.

Mùa xuân năm ấy sang thuyền.
Cha đau đáu giữ trinh nguyên bóng hình.
Màn đêm vắng Nguyệt u Minh.
Sương rơi thánh thót khóc bình vỡ tan.

Xuân đi, Thu vội, Đông tàn.
Bao nhiêu lớp sóng vỗ ngang cuội mòn.
Tuổi đời hằn vết chân son.
Nội đi, con lớn duy còn Cha quê!

Nhớ lần mấy!

Nhớ người,
Ta biết tìm đâu.
Bóng trong chiếc bóng,
Thơ sầu đong thêm.

Chòng chành,
Giữa Nhớ và Quên.
Giữa say và tỉnh,
Ngọt mềm – đắng cay…

Van lơn ánh nắng của ngày.
Hong cho tôi ấm,
Phút này,
Không ai!

Thơ con cóc 10

Về nghe em.
Phố dậy sóng.
Mùa trương.
Đàn em nhỏ mắt mơ mường tượng lớp.
Mẹ già neo.
Bóng thuyền đêm nguyện được.
Sớm yên bình nhận phước kể từ con.
Về nghe em.
Mai biển hát vẫn còn.
Ngàn tiếng vỗ.
Nguồn cội hơn.
Vĩ thể.
Về nghe em.
Kịp ngày sang nắng vẽ.
Vần thơ tình khoác nhẹ trọn.
Vòng tay..
Nghe xa xa mùa vọng cũ dâng đầy!

Trần Ai.

Nắng còn xót lại bên sông.
Tà huy ôm ấp.
Gieo mầm Đạo.
Quanh.
Từ bi khoảnh đất.
Cội.
Giành.
Buông xa mùa trước.
Hỉ thành.
Chồi non.
Tâm lên lá thức.
Bụi mòn…
Màn đêm khép lại…
Mùa son viễn.
Tình!

Em về
Phố dậy mùa hương.
Dấu thu
Trong cõi lòng tương.
Khóe cười.

Từ trong gió ngày nhận ra cằn cỗi
Từ nỗi buồn biết trọng khởi niềm vui
Từ hạt mưa biết khao khát vùng trời

Người đi giữa phố ngàn hoa.
Dấu thu vào bóng chiều tà mà vui!

Bảy ngày đêm tưới vườn hoa.
Chín trưa trò chuyện vấn là hư không.
Thực hư cũng bởi cái lòng.
Nhỡ đem đong đếm thì mùa bông chả còn.

Mùa Đi

Ngày xuân nô nức mời nhau.
Bâng khuâng vấy dạ mai đào nhớ cha!

Hôm xưa những buổi xế tà.
Mồ hôi đồng mặn trổ hoa áo người.
Tay cầm một đóa sen tươi.
Nón nghiêng mọng quả trâm vời con thơ.
Tíu tít cười – quấn quýt đưa.
Kể chi mệt mỏi, buồn thừa cũng rơi.
Bế bổng con, mặt đất cười.
Cô thôn bừng sáng ngày trôi với tình…

Gió lùa buốt cảnh thân sinh.
Vào ra giữa chốn yên bình vì con.

Thơ con cóc 11.

Ta vận hành thời gian.
Cho mùa hương kịp lúc.
Ta ngăn đời du thực.
Bằng chính nét kiêu sa?

Lồng đèn đốt tim ta.
Chằng vì hương thổn thức.
Chính là đêm tìm được.
Một ánh sáng vô biên.

Ta yêu chính chính em!

Thơ coc cóc tình yêu hay nhất

Đêm về với bóng mồ côi
Nhắc ta vạn vật hợp rồi lại tan

Có chi đâu để ngỡ ngàng
Tâm nghe, tâm thấy, tâm nhẹ nhàng với khi …

Bài thơ khác.

Tháng ba lắm nhỉ Hồ Như.
Thanh Tâm vẫn thể mà từ tạ đem.
Hạt khuya thức mặn môi mềm.
Thế thôi Tâm tịnh mùa xem với mùa?!

Tiếp thơ khác.

Trong hằng nghìn cái sai
Có một ngày nhạt nắng
Có dòng sông phẳng lặng
Có thấp thoáng thương yêu.

Lang thang tìm kiếm… phù du.
Ráo hoảnh hốc mắt – đại từ nào buông?!

Uống cạn giọt đời.
Uống cạn môi?
Hà chi đánh vỡ con người rất hương.

Trưa nay.

Trưa nay.
Vạt nắng vàng,
hoe.
Nhìn đâu cũng thấy ngày về,
Xa.
Em.
Xuân rồi hoa nở hương thêm?
Hay câu lục bát nhuộm niềm.
Ta mơ…

Rót tình.
Tình đổ.
Say.
Thơ.

Ơi mong manh cũ.
Bấy giờ.

Đa Đa …?!

Ngã chiều…
Đẩy nỗi nhớ.
Bâng khuâng!
Ơi cát bụi…
Chưa có lần.
Hạnh ngộ!
Em đi đâu.
Để trời vân vũ.
Tố.
Khoảng ngã chiều… loang lổ.
Hỡi mùa hương..!

Cóc nhảy

Níu mùa.
Qua khỏi tầm tay.
Tâm tư vượt mức.
rơi đầy … hồn thơ.
Chiều càng chiều.
Lối đơn sơ.
Ngày đi ước hẹn.
một bờ vai.
Xa…

Tiễn đời một quãng đường xa.
Thấy nhau họa bức tranh đà diễm thu.
Nhớ thương bất khả ngôn từ.
Tháng năm lại những ngày dư ảnh, tìm…?!

Đêm say.
trong cái vô thường.
gặp em.
nỗi nhớ.
tình thương chắc là…

Dowload tiện ích, tải vmware image windows 7/8.1/10.

Mời quý độc giả tiếp tục đón đọc thơ con cóc tình yêu ở những bài viết sau. Cảm ơn!

Nguồn: Thơ Saketkaraoke. TruyenCuoi.Org sưu tầm và tuyển chọn

5/5 - (2 votes)

Truyện cười nên đọc