Tiếp tục với chùm các bài thơ con cóc, lần này là của một tác giả khác. Dang Dat HDD. Mời quý độc giả cùng thưởng thức.
Mục lục truyện
Những bài thơ con cóc về mùa thu.
Mùa thu và Lữ khách !
Chiều Tím Thu về Trời se lạnh.
Lòng Người Lữ Khách vội lướt nhanh…
Vào Trang Web nhỏ mong sưởi ấm.
Gặp Bạn Tri Âm bước Đồng Hành!
Quê Người Đất Khách bao Thu đến.
Là bấy nhiêu Sầu Dạ chẳng quên.
Đường về Quê Cũ ! Ôi xa quá ?
Đếm Lá Vàng rơi ! Nỗi nhớ nhà!
Bao Năm lưu lạc ở phương xa.
Nỗi Buồn Viễn Xứ mãi trong ta!
Lê thân Lữ Khách trong mòn mỏi.
Đếm Bước Thời Gian Bóng Chiều Tà!
Thu về Đất Khách đã bao Thu?
Mưa rơi tí tách áng Mây mù.
Không Gian ảm đạm Bầu Trời sám.
Gió rét Quê Người thổi vi vu!
Bao giờ Ta trở về Cố Quốc?
Dựng xây Đất Nước Quê Hương Ta.
Giờ đây cách trở xa xuôi quá.
Mộng ước Trùng Phùng bao Năm qua.
Chỉ còn ấp ủ trong Tiềm Thức.
Hay đã phai tàn nơi Xứ xa ?
Ước Nguyện!
Hạ đã qua rồi nơi Xứ Xa!
Xác Hoa Phượng Vĩ chẵng tìm ra.
Vi vu Gió thổi Mùa Thu đến!
Chợt thấy Buồn thiu nỗi nhớ Nhà.
Nhớ bóng Mẹ Già luôn lam lũ.
Cả Đời săn sóc cho Chồng Con.
Đàn Con chín Đứa Mẹ lo tròn.
Tam Tòng Tứ Đức Mẹ héo hon!
Một Ngày cuối Hạ Mẹ về Trời
Nghe Tin thân xác Con rã rời
Lệ rơi đã cạn bao Năm Tháng
Mẫu Tữ Tình Thâm đến muôn Đời!
Đông Tàn Xuân đến Hè đã qua
Mùa Thu vừa tới Lòng diết da!
Quê Người Đất Khách bao Thu đến
Là bấy nhiêu Sầu Dạ chẳng quên!
Bao Mùa Lá rụng ở Quê Xa
Sầu vươn chất ngất nhớ Quê Nhà!
Người đi đã bao Mùa Thương Nhớ
Người về có còn Ai Nhớ Thương?
Anh giã biệt Em Chiều Thu Giá
Lá vàng rơi rụng Khóc Tình Ta!
Xác Hoa tơi tả màu Tàn úa…
Vươn Sầu cùng Ta buổi Chia xa!
Thế rồi dòng Đời chia hai lối
Người đi biền biệt chốn xa xôi
Phần Tư Thế Kỹ của Cuộc Đời…
Anh đây vẫn nhớ Lời Nguyện Ước!
Yêu mãi trong Tim bóng một Người
Cho dù hai Phương Trời Cách Biệt…
Người Đông Kẽ Tây đời muôn lối
Hẹn một Ngày về Ta có Đôi!
Những Giọt Mưa Thu!
Mưa Thu tí tách bên thềm.
Chạnh lòng Lữ Khách nổi niềm suy tư!
Từng cơn gió rét mây mù.
Mưa rơi lất phất Trời u ám buồn!
Nhớ Mùa Thu ở Quê Hương!
Bao nhiêu Kỹ Niệm vấn vương thuở nào.
Ngày vui đã vội qua mau…
Ngày buồn còn mãi nổi đau Nghìn Trùng!
Nhiều Đêm thức giấc ngỡ ngàng.
Nhớ Người Năm cũ Thời Gian mặn nồng!
Tình Chàng Ý Thiếp thầm mong!
Bách Niên Giai Lão! Một lòng thủy chung.
Dù cho Mưa Gió bão bùng.
Tình Ta vẫn mãi Thủy Chung Muôn Đời!
Than ôi ! Định Mệnh chia đôi.
Cuộc Tình Ta đã đổi ngôi Quê Nhà.
Bình Minh rồi lại Chiều Tà.
Người đi Người ở Lệ nhòa Biệt Ly!
Thu Buồn nước Mắt Xuân Thì.
Lá vàng rơi rụng Ướt Mi của Nàng!
Để cho Tình đã Sang Ngang.
Lòng Người Lữ Khách vô vàng Nhớ Em!
Vọng Thu Sầu!
Thu đã về rồi Em có hay?
Mưa Thu lạnh buốt giá nơi nầy.
Bao mùa Lá rụng nơi Đất Khách.
Bấy nhiêu Sầu Nhớ Quê Mình thay!
Mùa Thu Năm đó Ta chia tay.
Rượu nồng chưa uống đã vội say.
Anh đi vào một Chiều Thu Giá…
Sầu thương Nước Mắt Em lăn dài!
Sài Gòn vào Thu Mây Xám bay.
Hàng Cây trút Lá Gió Heo May.
Đường Xưa Kỹ Niệm vẫn còn đó?
Hay đã qua rồi Tình Nhạt Phai!
Chiều Thu Đất Khách Buồn vời vợi.
Nhớ Nhà Nhớ Nước Lòng Đơn Côi!
Nhớ Người Yêu Nhỏ! Ôi Nhớ quá.
Một Thời Áo Trắng Mộng Dưới Hoa!
Anh đi Em ở Lòng Xót Xa!
Cho dù hai phương Trời cách biệt.
Người Đông Kẽ Tây Đời Muôn Lối.
Yêu mãi trong Tim bóng một Người!
Mưa Thu Viễn Xứ Lạnh vào Hồn!
Thu Buồn cho Số Kiếp khôn nguôi!
Mùa Thu và Ước Mơ!
Lá Thu rơi rụng bên thềm.
Chạnh Lòng Lữ Khách nỗi niềm nhớ Quê.
Từ khi cách trở Sơn Khê.
Tha Nhân luôn ước Ngày về Quê Xưa!
Cuộc Đời sớm Nắng chiều Mưa.
Lòng Người Lữ Khách vẫn chưa phai nhòa.
Hôm nay Thu đến Phương Xa.
Đếm Mùa Lá rụng Quê Nhà nhớ thương!
Mơ Ngày trở lại Quê Hương.
Đoàn Viên Cố Quốc Người Thương Gia Đình.
Giờ đây nỗi nhớ Lòng mình.
Mỗi Mùa Thu đến nặng tình nhớ Quê!
Mong Ngày Ta sẽ trở về.
Hiến xây Đất Nước cho Quê Hương Mình.
Trời Nam ló dạng Bình Minh.
Ước mơ trở lại Gia Đình Đoàn Viên!
Truyện Cười .Org kính mời độc giả bình thơ. Và sử dụng dịch vụ cài đặt máy chủ webserver
Chúng tôi sẵn sàng giúp đỡ bạn khởi tạo website, blog để bạn viết bài hoặc bán hàng. Thơ con cóc về mùa thu là một blog ví dụ cho bạn 🙂
Nguồn: thơ dang dat HDD, tkaraoke, Truyện Cười .Org sưu tầm và biên soạn