Mục lục truyện
Cảm xúc thu sang
“..Đời anh như con thuyền trôi, giữa dòng sông mênh mông lãng du
Cơn gió em ru tháng năm, lòng hoang vắng…”
Trời thu sập xuống trong lòng một nỗi nặng chĩu, buổi sáng thức dậy vục tay vào nước rửa mặt đã thấy mặt tê tê. Đài báo không khí lạnh tràn về, ngoài trời mỗi lần gió đu đưa ngọn xoan đào lại thấy lá vàng rơi rơi nhiều hơn. Ra đường thấy ai cũng tất bật nhưng mà đi như phim quay chậm vậy, như thể họ chưa bị muộn giờ làm, muộn giờ đưa con đi học, còn tôi chầm chậm vì muộn tỉnh… Nhìn cảnh buồn là thấy cũng có lý do để lòng mình buồn rồi!
Thế là mùa thu đã sang thật rồi các bác ạ, đêm ngủ ngon và sáng ngại dậy rồi. Đi dưới lòng đường Hà Nội thấy lá rơi rơi nao lòng quá ạ. Nhân dịp Thu Sang em xin đăng vài câu thơ về “cảm xúc thu sang” các bác thưởng thức nhé.
Bài thơ Phố Thu
Phố đứng rầu rầu khóc chiều sang.
Hoàng hôn lớp lớp phủ lá vàng.
Tôi về phố cũ thưa thưa vắng.
Xơ xác bên lề vạt nắng hoang.
Tôi vẫn về đây mỗi ngày ngày.
Tháng tháng trả về những hôm nay.
Thời gian xuôi ngược mênh mông quá.
Năm tháng ưu tư nỗi một ngày.
Tôi về, thu đến, phố đơn côi.
Nỗi niềm đơn chiếc: xác lá rơi.
Thăm thẳm chân mây sầu lặng lẽ.
Hoàng hôn nắng đổ rợp rợp trời.
Tôi đứng đợi gì? Nhớ nhớ ai?
Chiều nghiêng nghiêng bước bóng chạy dài.
Ửng vầng mây tím: buồn vô cớ!
Nghe mùa thu về rơi trên vai…
Khói thuốc rơi đầy: dáng chiều mơ!
Nửa nhớ nửa quên, gót hững hờ.
Góc phố tôi qua chầm chậm lại.
Như ngắm anh chàng đứng làm thơ.
Ôi thu đợi chờ, thu ước ao:
“Người ấy về đây khép áo chào”
Duyên dáng làm sao, mùa thu nhỉ?
Mới nghĩ thôi mà tim xôn xao!
Bài thơ Tôi có một mùa thu
Tự bao giờ ta có một mùa thu.
Mãi cháy nồng màu u sầu vàng võ.
Lá hoài rơi trong mấy chiều trở gió.
Nắng thu tàn xào xạc dưới hiên xa.
Thu vội vàng in dấu bước em sang.
Ngày em đi lối hoang tàn lá đổ.
Mấy năm trôi thu rơi hoài trên ph.
Em trong thu nên thu hóa mặn mà.
Duyên yêu chết, người đi, tim băng giá.
Tình quên ta nhưng thu lại bên ta.
Người đời bảo xuân rũ cánh chiều qua.
Hạ ngơ ngác buông cơn mưa rào rạc.
Mà trong ta tiếng lòng thu xơ xác.
Vẫn vọng vang lịm tím cả trời chiều.
Ở nơi này mùa gợi nhớ em ơi.
Khói thuốc buông đưa hoàng hôn vào tối.
Mùa còn xanh nhưng thu ta rơi vội.
Đưa hồn thơ vào cõi lặng nhạt nhòa…
Anh có là mùa thu.
Mùa thu còn mảnh dẻ
Khép minh trong lá gầy
Có phải thu thật đấy?
Anh ngơ ngẩn nhìn cây
Tình yêu đến trong tay
Hồn nhiên như ngọn gió
Anh nào uống rượu say
Sao giờ còn bỡ ngỡ
Thu đến như lá cỏ
Thấm mát đôi bàn tay
Có tiếng ai nho nhỏ
Hát trong vườn chiều nay
Như bên mình có ai
Anh đi giữa đường phố
Vài chiếc lá me khô
Hôn trên bàn tay nhỏ
Thành phố như chú bé
Trong chiều thu dịu dàng
Anh đôi chân chim nhỏ
Giữa lòng em thênh thang
Không gian nắng bỗng vàng
Ngàn sao bay trong mắt
Đâu đó chim hót vang
Chiều mở toang lồng ngực
Trên mây một chú thỏ
Nghêng đầu ngó vu vơ
Em như giòng chữ “nhớ”
Mở đầu một trang thơ
Em có là mùa thu
Cho anh giấc ngủ hiền
Trong vòng tay đan kín
Xoã dòng tóc bình yên
Thu Hà Nội 2019 – Thơ Nguyễn Khoa Điềm, Tuyển tập 40 năm tác giả chọn, NXB Văn học sắp phát hành, NXB Văn học, 2012.
Nguồn: truyện cười chấm o rờ gờ sưu tầm và tuyển trọn