Thỉnh kinh thời 4.0
Sau khi trải qua chín chín tám mốt kiếp nạn.
Thầy trò Đường Tăng cũng đến được đất Phật để thỉnh Kinh. Mấy anh em hồ hởi vào gặp Như Lai. Như Lai:
– Các chú có mang theo USB không đấy?
– Đường Tăng: sặc…
– Như Lai: Thế ổ cứng di động thì sao?
– Đường Tăng: ặc…
– Như Lai: Thôi điện thoại cũng được
– Đường Tăng: Bọn em toàn dùng Nokia 1100
– Như Lai: …Thế thôi các chú về đi, anh gửi qua Skype cho.
Quay mặt đi Đường Tăng lẩm bẩm: Biết thế này bố đến tận đây làm gì…
Tiếng Như Lai vọng theo: Non và xanh lắm. Chú tưởng add nick skype của anh dễ lắm sao???
Cái kết của việc Thỉnh kinh
Bao gian lao hiểm nguy vượt qua, cuối cùng, Lôi Âm Tự đã ở trước mặt.
Lúc cả bọn đang đi vào, Phật Tổ Như Lai đang đứng tắm dưới vòi Bạch Tượng, Quan Âm Bồ Tát đang tập sexy dance.
Thấy Đường Tam Tạng và ba đệ tử, cả hai trố mắt ra:
– Sao đến sớm thế?
– Trải qua bảy bảy bốn chín nạn chưa?
– Ok. done 🙂
Đường Tam Tạng nói: – Công văn các nước đều đầy đủ.
– Lạ nhỉ – Phật Tổ Như Lai nói – sao sớm thế không biết?
Tôn Ngộ Không cười hì hì:
– Thực ra cũng nhờ lão Tôn biết đút lót thổ địa rút ngắn bớt đường đi.
– Thông minh nhỉ – Phật Tổ Như Lai cười hì hì – Xem ra mi thông minh lên chút rồi đấy, Ok chờ ta lau khô mình thì lên đại điện tổ chức lễ phong phật.
Lúc Phật Tổ Như Lai đính phong,
Tôn Ngộ Không nói với :
– Toàn chức danh hão thôi, thế không có thưởng mềm à?
OK, biết mi tham lắm mờ – Phật Tổ Như Lai cười – vừa rồi ta đã đến Đại Đường lấy tiền thưởng rồi, các ngươi mỗi người được khoảng 100 vạn lượng.
– Ít thế?
Tôn Ngộ Không nói – ít ra cũng phải gấp mười chỗ đấy.
– Còn chê à? Thôi, tham vừa chứ, cùng lắm ta chỉ có thể tăng cho mỗi đứa 2 lượng nữa thôi.
– 2 lượng chỉ đủ tiền uống 2 ly trà đá – Trư Bát Giới nói.
– Trà đá giờ 2 lượng một ly rồi sư huynh – Sa Tăng nói.
– Đấy, ngài keo quá.
– Thôi đừng kỳ kèo nữa – Phật Tổ Như Lai thở dài – cùng lắm ta chỉ có thể cho mỗi đứa một cái giẻ lau nhà, OK?
– Nhưng…
– Đứa nào nói nữa ta nhốt dưới Ngũ Hành Sơn năm trăm nữa thì đừng trách.
– Nhưng… – Tôn Ngộ Không nói.
– Lại muốn bị nhốt thêm hả? Đồ cứng đầu cứng cổ.
– Nhưng cái áo của ngài đang cháy kia kìa. – Tôn Ngộ Không kêu lên.
Phật Tổ Như Lai rống lên thảm thiết nhảy dựng lên.
Quan Âm Bồ Tát thở dài:
– Đã nói bỏ thuốc đi mà không chịu nghe, giờ tàn thuốc bay đầy ra áo rồi đấy.
Phật Tổ Như Lai e hèm một tiếng rồi nói:
– Thôi, các ngươi đi lấy kinh đi.
Tất nhiên, phải tốn cả một cái bát vàng hối lộ, A Nan, Ca Diếc mới cho vào trong.
– Hừ, ở tây phương còn phải đút lót. – Tôn Ngộ Không lầm bầm
– Để em kiện nó lên tận tòa án quốc tế. -Trư Bát Giới nói – Không thể để nó nuốt trọn cái bát của mình được, làm thế thì chết.
– Do that die – Sa Tăng nói.
– Quên cái giọng Tiếng Anh nửa mùa của mày đi – Đường Tam Tạng gắt – có mà kiện củ khoai, nó nói không nhận ai làm gì được nó, nó kiện lại tội vu cáo thì thoát nạn.
Phật Tổ Như Lai đã chờ sẵn ở Tàng Kinh các ôn tồn nói:
– Kinh đại thừa có 5400 quyển, kinh Kim Cang có 7900 quyển, kinh Tam
Tạng có 389000 quyển, kinh abc…xyz …
Chỉ kịp nghe đến đó, Đường Tam Tạng và đồ đệ đã ngã lăn ra đất ngất xỉu.
– Mẹ ơi, nhiều thế bao giờ mới vác về được? – Tôn Ngộ Không kêu lên.
– Yên chí đi. – Phật Tổ Như Lai rít một hơi thuốc lào rồi phun khói vào đống kinh.
Bùm. cả một đống kinh to tướng biến thành một cái USB.
– Đấy, thế là nhỏ gọn, đơn giản sướng nhớ
– Đa tạ.
Đường Tam Tạng mừng húm rồi cúi xuống dập đầu lia lịa.
Phật Tổ Như Lai nói:
– Giờ công đức viên mãn, chính thức cho mi trở về với Phật Giới, phong làm Công Đức Phật.
– Thank you Sir. – Đường Tam Tạng nói.
– Tôn Ngộ Không phong làm Đấu chiến thắng Phật.
– Merci. – Tôn Ngộ Không nói.
– Trư Bát Giới làm Tịnh đàn Sứ Giả.
– Xia xìa. – Trư Bát Giới bước lên.
– Sa Tăng làm La Hán Minh Quang.
– Cám ơn.
– Tiểu Bạch Long làm Thanh Long La Hán.
– Hí hí hí hí.
– Tiếng gì thế?
– Nó hóa thành ngựa quen nên nói tiếng Ngựa nhiều quá ý mờ – Tôn Ngộ Không nói – giờ sửa lại không quen.
– Thì ra là thế. – Phật Tổ Như Lai nói – thôi các ngươi về đi, đến giờ ta đi mát xa rồi. Nhờ cẩn thận quên cái USB thì khổ.
– Phật tổ ơi, giờ phải mất mấy năm mà về thì đến bao giờ?
– Không biết dùng cân đâu vân à?
– Đằng vân không model tí nào cả.
– Thế ngươi muốn gì?
– Cho mượn con Boeing 787 Dreamliner của người nhé.
Biết các ngươi chẳng lương thiện gì đâu mà, OK, có điều nhớ đổ xăng rồi rửa nó cho kĩ càng nhé. Còn nữa, lúc xuống nhớ khóa, đi trên máy bay nhớ đừng khạc nhổ bữa bãi, phải rồi, tiền thuế ta chưa đóng, mà đi đóng thuế tiện thể đóng tiền điện tiền nước cho ta luôn một thể….
Cả 5 thầy trò chạy mất dép 😀
Truyện Cười ORG chọn lọc