Anh Kiệt là hàng xóm của anh Dương, cũng là thành phần ưu tú của xóm tôi và trình thì cao hơn anh Dương một bậc, nghĩa là ngoài chắn cạ, xóc dĩa, lô đề, tổ tôm thì anh còn nghiện, nghiện lòi pha. Vì vậy sở trường của anh là đi chà đồ nhà khác mỗi khi lên cơn đói thuốc. Tuy nhiên, anh chỉ chà đồ ở xóm khác chứ tuyệt đối không bao giờ chà của bà con cùng xóm. Bởi thế nên mọi người trong xóm tôi đề cao nhân cách của anh lắm, vẫn thường mang anh ra làm tấm gương để răn dạy con em mình. Có hôm đói thuốc lại gặp anh Dương đói đề, thế là anh Kiệt rủ anh Dương ra bờ hồ ăn xin. Lần đó, anh Kiệt giả mù thổi tiêu, có cái hòm to đề “A di đà phật”, bà con thả tiền vào, tiếng tiêu của anh như lồn, cơ mà hợp nhĩ nên anh kiếm cũng được kha khá. Cách đó 1 đoạn, anh Dương ôm một cái đàn, ghi ta đéo phải ghita, đàn nguyệt đéo phải đàn nguyệt, thùng nó tròn tròn, mình thì ốm đéo biết đàn gì, cơ mà nhận định anh chơi đến giới hạn của sự hãm loz nên ngồi nửa ngày chả đc xu nào… Bọn tôi bàn có dịp sẽ viết bản nhạc đặt là “Tiếu ngạo bờ hồ” cho hai anh tiêu – cầm song tấu để bà con chạy vãi hết cứt ra 1 thể. Chị Hiền, vợ anh Kiệt thì cả ngày lo chạy chợ, thành thử công việc ở nhà đổ hết lên anh. Có dạo, nhìn hoá đơn tiền điện lên tới tiền triệu, anh Kiệt liền nghĩ ra cách câu trộm điện về xài, còn tiền điện anh vẫn sẽ tính với chị Hiền. Nghĩ là làm, ngay sáng sớm hôm đó, anh vác thang leo lên cột điện. Đang đấu nối thì không biết thế đéo nào anh lại bật ngửa rớt mẹ xuống đất. Té ra anh quên sụp cầu dao tổng nên bị điện giật, mà lại là điện cao thế, tuy vậy, đéo hiểu sao anh không đi luôn mà chỉ sùi bọt mép, nằm giật giật, giật giật. Mọi người thấy anh Kiệt như thế thì cũng chả mấy ai quan tâm bởi “Chắc là nó phê thuốc ấy mà, lát nó tỉnh”. Nằm đến trưa thì anh tỉnh thật liền bò vô quán nước đầu ngõ bắn phát thuốc lào cho hoàn hồn. Nghe anh kể, bọn tôi mới biết là đéo phải anh phê thuốc mà bị điện giật. Tuy nhiên anh vẫn lạc quan bảo “Nhờ có điện giật mà qua cơn vã thuốc, thế là hôm nay tiết kiệm được một cử. May vãi loz”.
Rồi có dạo nữa anh nghiện mà không có tiền, vã thuốc quá mới mua thuốc ngủ về chích rồi ngồi ngủ gật ở quán nước, dãi chảy co – giãn, thuốc cháy đến tay giật mình tỉnh lại bò về nhà. Bọn tôi đôi khi gạ chuyện “Này, dạo này em thấy anh béo ra đó”. Anh Kiệt lại bảo “béo đéo gì đâu, anh bị phù thủng đó, đây này…”. Anh ấn ngón tay vào thịt, hóa cái lỗ, mãi đéo đùn lên hehe, đen vãi cứt, bọn tôi tin anh sắp chết mẹ nó rồi.
Anh Kiệt với anh Dương tuy có đôi lần hợp tác làm việc tuy nhiên vẫn thường lệch pha nhau trong chuyên soi lô cầu đề. Mỗi lần như thế thì y như rằng chai lọ bay như mưa, điếu cày quay tít như côn, còn sau trận chiến thì hai anh nằm ở hai góc thở hồng hộc nhưng mồm thì vẫn “ĐCM nhà mày nhớ mặt thằng bố mày đấy”. Bọn tôi đành phải lên tiếng hoà giải “Thôi thôi anh ơi, ngày đéo nào chả gặp nhau mà lại chẳng nhớ”. Kể cũng lạ, choảng nhau sứt đầu mẻ trán là thế vậy mà tầm nửa tiếng sau lại cậu cậu, tớ tớ ngay kể cũng tài. Tuy nhiên, bọn tôi thích anh Kiệt hơn anh Dương vì tài anh tính toán lô đề số học nhanh hơn và có vẻ chuẩn hơn. Một hôm, anh hớt hải chạy sang khoe với bọn tôi “Anh giàu đến đít rồi, địt mẹ con vợ anh, anh sẽ đánh nó chết…”
“Giàu thì liên quan đéo gì đánh nó chết ??”. Bọn tôi thắc mắc. Hóa ra, anh Kiệt nghĩ ra ứng dụng thuật toán trong không gian tuyến tính và ngộ ra cái đéo gì đó, sau đó bọn tôi mới biết anh tính cách nuôi 1 đít đề. Anh bỏ 10k, nuôi đít 7, tức mua 10 con: 07 17 27 … đến 97, cứ đề về đít 7, là anh ăn. Nếu đéo về, hôm sau anh đánh lên 20k và vẫn đéo về, lên 30k, theo thuật toán xác xuất thống kê của anh, thì chỉ 10 ngày là anh kiếm. Quả vậy, đít 7 anh nuôi 3 hôm đã ra, anh vơ 1 mớ, tính toán, anh nuôi đít 1, thì vừa đánh buổi trưa, tối về luôn, anh mời bọn tôi bú riệu rồi đập bàn than:
– ĐCM nó về sớm quá …
– Người ta đánh mong nó về, anh lại mong đéo về là sao ?? Bọn tôi chấn vấn.
– Nó về sớm quá, vài ngày mới về thì ăn to….
Rồi anh nuôi đít 8, lần này anh tự tin lắm, có vốn rồi. Tuy nhiên, nguyên tuần, đít 8 đéo về, anh dùng thuật toán trong không gian tuyến tính (anh nói thế bọn tôi biết đéo đâu), tính kiểu đéo gì, để nó về là hòa, thành ra, phải đánh gấp thếp đấp bồ. anh rộc người đi, bán gà bán lợn, thụt két, rung tủ…. Bọn tôi khuyên nghỉ vài hôm chờ nội lực hồi lại nhưng anh bảo đéo được, nghỉ là nó về. Tôi tính bẩn, anh Kiệt mà nghỉ là tôi sẽ đánh “đuổi đen” kiểu đéo gì cũng ăn hehe, cơ mà anh cố theo, vay mượn, thụt két, rung tủ vv… Thêm 1 tuần nữa, đít 8 đéo về…..Anh hoàn toàn thất bại trong việc nuôi cái đít 8, đánh chịu, vay nợ, đít 8 đéo về hehe…Rồi 1 tối góc phố ầm ĩ, anh bị vợ đánh cho mẹ nhìn không ra, anh tím đen 2 mắt, hộc máu mũi, dập môi, đéo bật lại được phát nào. Chị Hiền vừa đánh vừa tru tréo đến nửa làng nghe đc, hóa ra anh gọi thợ khóa đến phá khóa, ăn trộm sổ đỏ định cầm lấy nửa tỷ nuôi đít 8, cho tới thời điểm anh ăn đòn, đít 8 vẫn đéo ra. Anh nằm bẹp, bọn tôi rủ nhau bú riệu đéo dám ra. Biết anh thôi cái đít 8, cả bọn dồn cả nhà cả cửa đc 300k, đánh đuổi đen anh cái đít 8 hehe, cái giống nuôi, hễ bỏ là ra ngay thế mới tài hehe. Y như rằng tối hôm đó nổ đít 8, bọn tôi lĩnh 1 khoản lớn ngân lượng, sướng tê người…và hôm sau lại đít 8, nguyên tuần đít 8, có vẻ như cả thế giới chống lại anh. Rồi tối đó vợ anh lại tru tréo, xe cấp cứu đến, anh lên thẳng hồi sức cấp cứu. Lần này vợ anh ko đánh anh, mà anh tiếc quá, bị lên máu…Cả tháng sau anh mới ra viện, gầy hơn, hom hem hơn, nhà anh dịch hàng rào trả nợ, và sau đó anh tịnh đéo bao giờ nói về đề hay thuật toán trong không gian tuyến tính…..
> Xóm bựa : Anh Dương ( Chap 1)
> Xóm bựa : Anh Tú và môn võ đ*t ( Chap 3 )
Tác giả: Đông Phương Lưu Manh.