Xóm bựa : Anh Dương ( Chap 1)

Anh Dương là một thanh niên điển hình của xóm tôi, nghĩa là từ đề đóm, tổ tôm cho đến chắn cạ, xóc dĩa không môn công phu phu nào là anh không thành thục. Anh Dương nhỏ thó, loắt choắt nhưng có chị vợ to gấp tư anh. Chị Lan – vợ anh Dương làm nghề mổ lợn, thành thử mỗi khi lệch pha nhau là chị lại vác phóng lơn dí anh chạy vãi cả cứt non. Thường thì anh sẽ rẽ đất chạy mất dạng và rồi canh lúc 12h đêm lúc chị ngủ say anh mới dám vác dái về. Tuy vây, mỗi bận bị dí chạy xong thì anh vẫn cố gắng giải thích với chúng tôi “Tính anh nó lắng, chứ tầm con Lan, anh vả phát chết. Chẳng qua tính anh nó lắng”. Bọn tôi bơm đểu “Lắng là chuẩn anh ạ. Mẹ mụ Lan to như con Tịnh, đéo lắng thì lại chả vào hồi sức cấp cứu”.

À nói qua về cân nặng của anh Dương, anh vốn nhỏ thó nên bọn tôi ước chừng anh chỉ tầm 40 kí. Thế nhưng anh đéo chịu, anh quả quyết nếu chưa trừ bì cân hơi thì cũng được 42 cân. Thế là có dao cả xóm tôi bắt anh nhịn ỉa 1 tuần lễ, sau đó đem anh ra cân thì vừa người vừa cưt cả thảy là 41 cân 6 lạng. Nói thế để biết cân nặng của anh Dương là điều gì đó huyết sức huyền bí và phưc tạp, thừa hay thiếu chút đỉnh anh đều không ưng.

Anh Dương đam mê lô đề, số học. Có dạo đam mê quá nên nhân lúc chị Lan chạy chợ anh ở nhà rung tủ để lấy vốn. Gặp lúc đang rung thì chị Lan về, ấy thế là anh phi luôn qua đầu chị rồi cắm ặt chạy thẳng. Sau khi bơm hết hai ấm chè bồm để anh hoàn hồn, chả nói chả ràng, anh cho tay xuống bẹn tự bóp dái 3 phát. Bọn tôi thắc mắc anh bảo “Địt mẹ đời chơi anh một vố đau như thiến. Ngày xưa lúc mới quen nó hiền như cún, đến đánh rắm trước mặt anh nó còn chả dám chứ nói gì cầm phóng lơn dí anh. Hồi đó chỉ cần anh trừng mắt phát là nó líu rúi xin lỗi. Cưới về rồi có hôm anh trừng đến lòi cả mắt cũng đéo ăn thua, có khi còn bị phang cho cái bạt tai ngả ngửa”.

Sau vụ rung tủ, anh bị chị Lan cấm tiệt khoản tiêu vặt thế là anh đói đề. Và như để thoả mãn thú vui tao nhã ấy, anh bảo bọn tôi rằng anh tính lên bệnh viện bán máu. Bọn tôi quan ngại bảo “Thôi anh ơi, nhìn anh thế này ai chả nghĩ anh nghiện. Mà hoạ có dở hơi mới đi mua máu của thằng nghiện”. Nói thế ấy vậy mà anh đi bán thật, mà cũng không hiểu sao bệnh viện người ta cũng mua. Hôm ấy anh bán được 300k, vừa về thì anh tất tay con 79. Nhưng số anh nhọ, anh đánh 79 thì tối nó về con 97 tận 2 nháy. Thế là anh lại cho tay xuống bẹn bóp dái 3 phát rồi đi ngủ sớm. Bác tôi lầm bầm “Địt mẹ đánh đề không lộn ăn lồn trẻ con nhé”. Tôi định chạy sang trích nguyên văn câu đó để anh nghiêm túc rút kinh nghiệm nhưng lại sợ anh cho ăn loz thật nên lại thôi. Qua ngày hôm sau, anh lại đi bán máu tiếp. Và rồi lần này anh không tất tay nữa mà đánh lai rai cầm hơi. Sau lần bán máu thứ hai này, anh rộc hẳn người đi, hom hem như mèo kiết, người trong xóm ai nhìn cũng thương tự nhủ “Thôi tầm này chắc đéo có lần thứ 3 đâu”. Ấy vậy mà anh cho cả xóm việt vị hết, chưa đầy một tuần sau, anh lên bệnh viện bán máu lần ba, nhưng lần này bệnh viện chối không mua vì anh đéo đủ hồng cầu.

Dạo đó, cả khu phố khát đầu 8, nguyên cả tháng rồi đầu 8 chưa về, nên ai cũng đánh đầu 8. Đánh nhiều đến nỗi mà dân thầu đề đéo dám ôm thêm vì nhỡ chẳng may đầu 8 về thật thì cả nhà bốc cứt. Gần tới giờ xổ số rồi mà đầu 8 thì vẫn khát, dân tình sôi sục dữ lắm. Nhác thấy cơ hội kinh doanh, anh Dương liền bê chiếc bàn với quyển sổ ra trước vỉa hè bảo “Địt con mẹ bọn mày bơi hết vào đây, bố ôm tất”. Đang bán thịt ngoài chợ, nghe mọi người kháo nhau anh Dương ôm đầu 8 cho cả phố làm chị Lan sợ tuột loz vội xách phóng lợn chạy về khuyên giải. Lúc này nhà anh đông nghịt người cứ như đang xem U23 đá chung kết năm nào. Anh Dương bê luôn tivi ra trước truyền hình trực tiếp kết quả xổ số. May phước cho anh, hôm đầu 8 cũng đéo về, anh thắng to, được hơn trăm củ. Hôm sau thấy anh ngồi vắn vẻo bắn thuốc lào, bọn tôi lân la hỏi “Nhỡ chẳng may hôm đó dầu 8 nó về thật thì anh tính ao”. Nhả một làn khói trắng như con nghiện chân chính, anh cười hề hề bảo “Địt mẹ, thì lúc ấy bố mày đi nhảy cầu chứ sợ đéo gì”.

>

>

 

Đánh giá post

Truyện cười nên đọc