Truyện cười ai? Hơn 10 mẩu truyện cười dí dỏm

Truyện cười ai? Ai say, ai lười hơn, ai điếc, ai đúng, ai bò mặc ai, ai cũng thi, ai dài hơn tí hon, ai hơn, ai được dân thích nhiều hơn…

Ai Ăn Cắp Nỏ Thần Của An Dương Vương

Thầy giáo hỏi:

– Ai ăn cắp nỏ thần của An Dương Vương?

Cả lớp im lặng. Thầy giáo chỉ 1 học sinh:

– Em biết ai ăn cắp nỏ thần của An Dương Vương không?

Học sinh sợ sệt:

– Dạ không phải em.

Vừa lúc đó ông hiệu trưởng đi ngang.

Thầy giáo phân bua:

– Anh xem, học trò bây giờ tệ quá. Tui hỏi ai ăn cắp nỏ thần của An Dương Vương mà không ai biết.
Thầy hiệu trưởng gật gù:

– Thôi anh nói anh Vương làm bản báo cáo rồi tui nói ban giám hiệu xuất quĩ đền cho. Đừng làm rùm beng mang tiếng chết.

Ai bò mặc ai

Có một anh, vợ mới đẻ, em gái vợ ở quê đến chơi với chị để giúp đỡ nhà chị một tay.

Anh ta vốn có thói tòm tem. Một đêm nọ, người em vợ nằm ở giường ngoài với cháu, anh ta toan bò đến dở sự nọ kia. Chẳng may vợ nó biết, mới ru con rằng:

Con ơi con bú cho no

Hỡi người quân tử kia bò đi đâu?

Anh ta bèn hát lại rằng:

Đêm đông gà gáy o o

Anh chẳng ngủ được anh bò đi chơi

Người em vợ cũng ru cháu rằng:

Cháu ơi cháu ngủ cho no

Của dì, dì giữ ai bò mặc ai! 😀

Ai cũng phải cả

Một cửa hàng bán cá làm cái biển đề mấy chữ to tướng:

“Ở ÐÂY CÓ BÁN CÁ TƯƠI”

Biển vừa treo lên, có người qua đường xem, cười bảo:

– Nhà này xưa nay quen bán cá ươn hay sao mà bây giờ lại phải đề là “cá tươi”!

Nhà hàng nghe nói, xoá ngay chữ “tươi” đi. Hôm sau, có người đến mua cá, cũng nhìn lên biển, cười bảo:

– Người ta chẳng nhẽ đến hàng hoa mua cá hay sao mà phải đề là: “Ở đây”!

Nhà hàng nghe có lý, xóa hai chữ “Ở đây” đi.

Cách vài hôm, lại có một người khách đến mua cá, cũng nhìn lên biển, cười bảo:

– Ở đây chẳng bán cá thì bày cá ra để khoe hay sao mà phải đề là “có bán”!

Nhà hàng nghe nói, lại bỏ ngay hai chữ “có bán” đi. Thành ra trên biển chỉ còn có mỗi chữ “cá”! Anh ta nghĩ bụng chắc từ bây giờ không ai còn bắt bẻ gì nữa. Vài hôm sau, người láng giềng sang chơi, nhìn cái biển nói:

– Chưa đi đến đầu phố đã ngửi thấy mùi tanh, đến gần nhà thì đã thấy đầy những cá, ai mà chẳng biết là bán cá, còn đền biển làm gì nữa!

Thế là nhà hàng cất nốt cái biển.

Ông chủ cửa hàng cá này lại “đẽo cày giữa đường” rồi 😀

Ai cũng thi

Trước kỳ thi tốt nghiệp trung học sơ sở, sếp đầu ngành giáo dục tỉnh triệu tập các trưởng phòng giáo dục các huyện, ra chỉ thị: “Tỉnh ta không được để mất mặt với các tỉnh bạn, nhất là khi lãnh đạo của bộ quan tâm chỉ đạo ngành giáo dục của tỉnh ta. Do đó, tôi ra chỉ tiêu không huyện nào có học sinh thi rớt. Phải đậu 100%”.

– Sếp yên tâm… – Các trưởng phòng giáo dục đồng thanh nhất trí nhận chỉ thị. Các trưởng phòng nghĩ: “Chuyện này giao cho các trường tự lo”.

Vừa về đến nơi, các trưởng phòng giáo dục liền triệu tập hiệu trưởng các trường trong huyện nhà, ra chỉ thị:

– Huyện ta không được để mất mặt với các huyện khác, nhất là khi lãnh đạo tỉnh quan tâm chỉ đạo ngành giáo dục huyện ta. Do đó, tôi ra chỉ tiêu không trường nào có học sinh thi rớt. Phải đậu 100%…

– Sếp yên tâm… – Hiệu trưởng các trường đồng thanh nhất trí nhận chỉ thị. Các ông hiệu trưởng nghĩ: “Chuyện này giao cho giáo viên chủ nhiệm các lớp tự lo”.

Các ngài hiệu trưởng, tất nhiên, không muốn trường mình bị tụt hạng, vì điều đó có nghĩa là hiệu trưởng không có năng lực. Mà không có năng lực nghĩa là con đường tiến thủ của các ngài đi tong. Do đó, các ngài bèn triệu tập giáo viên chủ nhiệm để ra chỉ tiêu:

– Các lớp phải đậu 100%, không có học sinh yếu kém…

Các giáo viên chủ nhiệm biết rằng nếu lớp mình có một học sinh thi rớt thì mình sẽ mất tiên tiến và con đường phát triển sẽ rất là lầy lội nên đồng thanh nhất trí.

Nhưng vấn đề là làm sao 100% học sinh đậu đây! Các giáo viên chủ nhiệm chặc lưỡi: “Chuyện này để gia đình học sinh tự lo”. Thế là một chiến dịch “tém dẹp” bắt đầu. Các giáo viên chủ nhiệm bèn điểm mặt học sinh yếu có khả năng thi… không đậu để hành xử. Bước đầu tiên, giáo viên chủ nhiệm mời phụ huynh học sinh lên và bảo:

– Con của anh (chị) không đủ sức học trường này, tội nghiệp. Tôi đề nghị anh (chị) đưa nó sang hệ bán công…

– Nhưng gần cuối học kỳ rồi, đâu có trường nào nhận?

Giáo viên chủ nhiệm cố thuyết phục:

– Con anh (chị) thi kỳ này cũng chẳng đậu… Nếu gia đình đồng ý chuyển sang trường nào khác, sang năm nếu không đậu thì trường sẽ nhận lại…

Đó là cách giải quyết nhẹ nhàng nhất. Nhưng còn những phụ huynh không đồng ý thì sao? Lúc ấy giáo viên chủ nhiệm sẽ chuyển sang chương trình “học sinh tự loại”. Các học sinh yếu sẽ bị truy bài liên tục và giáo viên càng nhồi thì các em càng không hiểu gì cả… Và càng không hiểu gì cả thì càng bị kêu lên bảng, đứng trình diện trước lớp, được nêu tên trong danh sách học sinh yếu kém nhiều hơn… Sau cùng, không chịu đựng nổi sự tra tấn tinh thần, chính các em học sinh phải tự động… trốn học, hàng ngày vẫn cắp sách đến trường nhưng không đến trường mà lại đi đâu đó… Đến khi cha mẹ phát hiện thì cũng phải xin chuyển trường hoặc bị đuổi học mà thôi.

Từ lúc lãnh đạo tỉnh chỉ đạo đến khi có kỳ thi thì các trường cơ bản đã hoàn thành chỉ tiêu làm sạch học sinh dốt. Các em đó đi đâu về đâu, giáo viên chủ nhiệm không cần biết. Lãnh đạo tỉnh, huyện lại càng không cần biết. Chuyện ấy xã hội lo. Điều mà họ quan tâm là con số phần trăm sau các kỳ thi… thành tích mà họ phải đậu cho được.

Đời ai cũng phải thi cả mà! Cười ra nước mắt.

Ai dài hơn Tí hon

H, Tintin, và Tihon nhậu say rủ nhau đi ăn “quà”! Tới nơi gặp một cô ra giá là “ăn quà” trả bằng inches (càng “dài” trả càng nhiều)

H vào với cô nàng một lúc rồi trở ra! Hai người hỏi:

_ Cô ta lấy anh bao nhiêu vậy??

_ 65 đô!

Tới phiên Tintin vào với cô ta! Một lúc sau đi ra! Hai người ở ngoài lại hỏi như lúc nãy:

_ 75 đô!

H và Tintin hể hả về “chiều dài” của mình lắm! Tihon lẳng lặng đi vào phòng một lúc sau đi ra! H và Tintin tò mò:

_ Cô ta đòi anh bao nhiêu hả!??

_ 30 đô!

_ Ha ha ha, hi hi hi, hô hô hô…

Tihon tỉnh bơ trả lời:

_ Cô ấy chỉ tính tiền tui phần “dư ra” ở ngoài thôi!

Ai đang kể

Một chị gái đang kể chuyện cho mọi người nghe, bắt đầu kể:

Lần 1, là nói về hai vợ chồng nọ, người vợ đi chợ về nấu cơm, trong bữa ăn ông chồng toàn chê ngững món của vợ mình nấu, cô vợ tức mình liền tát cho ông chồng 1 tát và nói “cơm này tui nấu hay anh nấu”.

Người chồng uất ức liền nghĩ kế chơi lại, ngay hôm sau chồng dắt chiếc xe đi vá, khi vá về người vợ thấy bánh xe còn xịt bánh liền nói với chồng bánh xe còn thủng kìa, ông chồng quay lại tát 1 tát vào mặt vợ rồi nói “xe này tui vá hay bà vá”.

Vừa kể xong câu chuyện của đôi vợ chồng nọ, chị ấy liền nói lần 3 thì có 1 bạn nhanh nhẩu trả lời mới lần 2 thôi chị ơi thế là sau lời nói đó là 1 cái tát vào mặt bạn ấy và chị hỏi “chị kể hay em kể”?

Ai điếc

Một ông chồng nghi bà vợ mình bị lãng tai bèn quyết định thử nghiệm. Ông chồng khẽ khàng đứng sau lưng bà khoảng mười mét và gọi:

Mình ơi! Mình có nghe rõ không?

Bà vợ không trả lời, thế là ông chồng bèn tiến tới gần khoảng cách sáu mét rồi lại gọi:

Mình ơi! Mình có nghe không?

Bà vợ vẫn chẳng ừ hử. Ông chồng bèn đi đến chỗ cách bà còn ba mét hỏi:

Mình không nghe gì hết hả?

Bà vợ đáp:

Có chứ! Lần này em trả lời là lần thứ ba rồi đấy! 😀

Ai đúng vậy

Ba cô gái ở trọ chung một nhà! Đêm thứ Bảy cả ba đều đi chơi với bồ và cùng về nhà chừng 2 giờ sáng! Cả ba nói chuyện về việc hẹn hò!

Cô thứ nhất:

Cuộc hẹn hò được coi là tuyệt vời khi mình về nhà với đầu tóc rối bù!

Cô thứ hai:

Với em cuộc hẹn chỉ tuyệt vời khi về nhà thấy phấn son trên mặt mình nhoè nhoẹt tèm lem!

Cô thứ ba chẳng nói gì chỉ thò tay xuống cởi si líp ra và ném mạnh lên tường nhà! Cái quần sịp dính luôn trên tường!

Cô ta dõng dạc nói:

Đó mới là cuộc hẹn tuyệt vời!!!

Ai được dân thích nhiều hơn

Lại chuyện anh Trumb, anh Un và anh Tập đáp máy bay trực thăng đi “thăm thú dân tình”. Anh Trumb lên tiếng:

“Nếu tôi ném 50 tờ hai chục xuống thì có 50 dân thích tôi.”

Anh Un nói theo:

“Nếu tôi ném 500 tờ hai đồng xuống thì số người dân thích tôi còn gấp anh Trumb cả chục lần.”

Anh Tập cũng nói:

“Tôi chỉ cần ném 5.000 tờ hai hào, số người dân thích tôi sẽ gấp anh Trumb cả trăm lần.”

Nghe ba anh tán dóc với nhau như vậy, viên phi công liền bàn góp:

“Nếu tôi… buông tay lái, chắc hẳn tôi sẽ được 50 triệu người dân yêu thích!”

Ai hơn

John va Mary là hai đứa trẻ sống cùng xóm, học cùng trường. chơi thân với nhau nhưng lại rất hay ghen tị lẫn nhau.

Một hôm John khoe Mary:

Bố tao mới mua cho tao một chiếc xe hơi chạy pin đẹp lắm.

Mary bĩu môi:

Xì! ăn thua gì, mẹ tao còn mua cho tao nguyên chiếc xe đạp thật cơ.

John thua ra về tức lắm. Vài hôm sau lại nói với Mary:

Mày không có Bố. Mày biết không, Bố tao có “con cu” to lắm, mẹ mày không có đâu.

Bị thua, Mary tức tốc chạy về nhà, một lát sau chạy ra nói với John:

Mẹ tao nói, mẹ tao có “con chim” đẹp lắm nên muốn bắt mấy “con cu” như của Bố mày cũng được!!!

Ai lời hơn ai

Tí và Tèo dẫn vợ mình đi nghỉ hè ở một vùng xa! Cả hai thuyết phục vợ mình đổi chồng cho nhau một đêm! Đêm đó sau vài két bia hai bà vợ đồng ý với chồng mình!
Tí biết vợ mình đang có “tháng” nên khoái chí cưòi mỉm chi một mình vì nghĩ là chỉ có mình được chấm mút mà thôi! Cả hai đồng ý với nhau là sáng hôm sau trong bữa điểm tâm sáng họ sẽ gỏ vào cốc cafê của mình để báo cho người kia biết là đêm qua mình đã “nhẩy” được mấy lần!
Sáng sau tại bàn ăn sáng, Tí mặt mày tươi rói lấy cái muổng gỏ 3 cái vào ly café của mình và cười cười ra vẻ hãnh diện lắm!
Tèo  nghĩ ngợi một chút rồi lấy muổng gỏ một cái vào hủ đựng strawberry jam và quay sang gỏ thêm 3 cái nữa vào hủ đựng peanut butter!

Ai nhẩy được nhiều

Tề làm kế toán trưởng cho công ty địa ốc của VIN. Chiều nọ nhằm ngày sinh nhật của mình, Tề email về cho vợ:
“Bà xã. Hôm nay tui đã đúng 54 tuổi rồi! Khi bà nhận được thư này thì tui đang ở khách sạn Hilton với cô thư ký trẻ đẹp sexy vừa mới 18 tuổi đời của tui!”
Khi Tề tới khách sạn thì anh bồi đưa cho Tề một bức thư! Tề mở ra xem thì ra là thư của bà xã mình! Bức thư viết:
“Ông xã. Tui cũng 54 tuổi rồi ông ạ! Khi ông đọc thư này thì tui đang ở khách sạn Mariott với tên bồ nhí khoẻ mạnh đẹp trai và cũng mới 18 tuổi đời! Ông làm kế toán chắc ông cũng tính được là trai 18 sẽ nhẩy rất nhiều lần với nữ 54 hơn là trai 54 nhẩy với nữ 18, có phải thế không ông!!!”

Ai nuôi tôi

Một ông già năm mươi tuổi có người con ba mươi tuổi. Anh chàng này lười biếng, không biết nghề ngỗng gì cả, nên đã ba mươi tuổi mà vẫn ăn bám bố.
Một hôm, có ông thầy số bảo anh ta:
— Bố anh, thọ tới tám mươi tuổi, còn anh sống tới sáu mươi hai.
Anh lười nghe nói thế, khóc òa lên. Thầy coi số lấy làm lạ, hỏi:
— Tôi bảo bố con anh đều sống lâu cả, cớ sao lại khóc?
— Bố tôi chỉ sống tám mươi tuổi, lúc ấy tôi mới sáu mươi. Thế thì còn hai năm nữa, ông bảo ai nuôi tôi mà tôi chẳng khóc?

Ai say

Mấy anh chàng có chữ rủ nhau vào quán nhậu. Sau một chầu nâng lên đặt xuống thì rượu vào lời ra. Vốn tiếng ta không đủ nên mấy chàng chuyển sang tiếng Tây. Câu chuyện thế này:
– Ai say ( I say )- Một chàng đòi được nói.
– Ai say ( I say )- Chàng khác tranh lời.
Họ đòi được nói và xô đẩy nhau khiến cho cái bàn lật nghiêng, cốc chén vỡ loảng xoảng.
Bà chủ quán thấy thế tức quá, lẩm bẩm:
– Mấy thằng này vào đây lần nào mà chả say, đã vậy lại còn to mồm “ai say, ai say”.

Ai sợ ai

Một anh chàng ra vẻ ta đây là người không sợ vợ, hùng hổ tuyên bố với bạn bè rằng:
– Vợ tôi ý à, hư là tôi vả cho gãy hết cả răng ấy chứ!
– Chà, thế bây giờ xin được hỏi rằng, răng vợ cậu là thật hay giả?
– Thật 100%.
– Còn răng của cậu?
– Có còn cái nào là thật đâu!

Biết thế sướng lâu rồi

Ở một làng nọ có một chị kén chọn quá mà hoá ra muộn chồng. Mãi tới ngoài ba mươi tuổi mới lấy được chồng. Ðêm tân hôn, sau cuộc ân ái xong thì chị ta bưng mặt khóc nức nở. Anh chồng thấy vợ khóc, thương tình, cố gắng an ủi. Anh ta nói:
– Anh làm em đau lắm phải không? Anh xin lỗi.
– Không đau! Chị vợ vùng vằn trả lời. Anh chồng lại kiên nhẫn thuyết phục:
– Con gái, ai mà chẳng phải lấy chồng. Em trao cho anh đời con gái thì có gì mà phải ân hận, phải khóc? Nghe nói vậy, chị vợ càng khóc to hơn:
– Vâng! Ðúng là em ân hận. Nếu biết lấy chồng mà được sướng như thế này thì em đã lấy chồng từ mười năm trước rồi mới phải… 😀
Nguồn: truyencuoi.org sưu tầm tuyển chọn
5/5 - (3 votes)

Truyện cười nên đọc