Bài thơ Reo cười
Bình sanh tớ tánh ưa hài hước
Dốc bầu thơ để diễu cợt với đời
Mấy năm trời lặng tiếng im hơi
Nay gặp dịp, reo cười cho thỏa thích
Đời ngắn ngủi, chẳng qua trăm quyển lịch
Khóc, buồn, than, nào ích cóc gì đâu!
Rõ hoài hơi mà chát não với mua sầu
Mặc hàng liễu bên cầu than với gió
Hãy nhìn thế sự quả màu kính đỏ
Vui với vành trăng lấp ló đầu ghềnh
Với ánh dương quang những buổi bình minh
Chim nhảy nhót, reo mừng hoa cỏ mới
Hãy cười lên cho ngực phồng, cho nở phổi
Cho vi trùng lao khó nỗi gặm càn
Nốc sâm-banh tiếng nổ tựa pháo vang
Câu chuyện phiếm phá tan sầu tịch mịch
Môi luôn nở nụ cười bất tuyệt
Nỗi ưu tư quyết dẹp cho bằng
Dầu ai bảo tớ rằng xằng
Trời sanh ra “rứa biết răng đặng chừ”
Bài thơ Reo Cười – Nguồn: Cười, Huế, s. 2 (8 Octobre 1937), tr. 2.
Cười
Đây rượu nóng như nhục tình ghê gớm
Và cay chua như những miếng trần ai.
Hãy uống vào cho não cân đảo lộn
Cho hầu khô cười thét những thôi dài.
Cũng chưa rởn! Còn đây vô số thịt
Sao mi không cào cấu xé tan ra
Rồi cười lên cho chán chường lả mệt
Say sưa đi hồn phách của thân ta!
Điên dại chưa? Uổng công ta lăn lóc
Trong nơi đây tìm chút náo hồn sâu:
Tiếng cười mãi tắt đi ngoài cõi óc
− Thôi! Cho ta cùng với một giòng châu.
CHẾ LAN VIÊN
Nguồn: Cười, Huế, s. 2 (8 Octobre 1937), tr. 3.