Cơm xong, nàng cười hỏi:” Anh có yêu em không?”
Tôi đáp:” Yêu.”
-“Thế anh rửa bát hộ em đi.”
Ngày thứ hai, nàng lại hỏi:” Hôm nay anh vẫn yêu em chứ?”
Tôi ngập ngừng đáp:” Không yêu.”
-“Giỏi nhỉ? Ăn phải gan hùm à? Phạt đi rửa bát!”
Hôm sau, nàng vừa đặt đũa xuống nhìn tôi âu yếm là tôi đã biết ý đứng dậy đem bát đi rửa.
Nhưng đến ngày thứ tư, càng nghĩ càng ức, trước kia nàng mới chăm chỉ hay làm, ngọt ngào thuỳ mị biết bao! Đường đường là trụ cột gia đình mà phải chịu nép vế sao? Máu nóng dồn lên, không chờ nàng ăn xong cơm, tôi lớn giọng quát:” Có ăn nhanh lên không? Tôi còn đang chờ để rửa bát đây !