Thế giời có bảy tỷ người, nên chuyện gặp được nhau giữa bao người trên thế gian này đã là một cái duyên, nhưng yêu nhau và có ở cạnh bên nhau được hay không thì tùy thuộc vào nợ. Vậy mới nói, thứ mỏng manh và dễ vỡ nhất trên đời này không phải pha lê mà chính là tình yêu.
Có người từng nói: ” Cái gì đã vỡ là vỡ. Có hàn gắn lại cũng chỉ toàn rạn nứt mà thôi.”. Thật vậy! Khi hai người quyết định rời bỏ nhau, nhất là khi trong lòng lại không đành lòng thì lại càng là một quyết định đau đớn. Có thể nói tình yêu giống như việc hai người đang nắm giữ một cái ly, giây phút một người rời đi, chiếc ly rơi xuống vỡ vụn như chính lòng người ở lại. Đau đớn hơn khi những mảnh vỡ vô hình ấy lại một lần nữa lại cứa từng nhát trong lòng người ở lại như em. Vết thương không rỉ máu, nhưng mưng mủ trong lòng mãi chẳng lành. Anh à, làm người ở lại có bao giờ là vui, là hạnh phúc?
Anh hỏi em: ” Trong tình yêu, khi nào là lúc đau đớn, bất lực nhất? “
Em trả lời: ” Chính là thời điểm mình vẫn ở bên nhau, nhưng chẳng một ai đủ bao dung cho lỗi lầm của người kia nữa rồi. “
Hôm ấy mình xa nhau…
Có những tình yêu đi đến hồi kết không phải vì không còn yêu nhau hay một trong hai người tìm được tình yêu mới, chỉ đơn giản là không thể tiếp tục cùng nhau, sự bất đồng quá lớn mà tiếng nói chung là điều không thể. Giây phút mà cả hai nhận thức được rằng, mọi thứ đã không còn nguyên vẹn như trước kia. Nhưng lòng ta chẳng còn nhói đau hay bận tâm vì người kia nữa rồi.
Từ nay về sau, anh và em, cả hai chúng ta sẽ phải đi con đường của riêng mình, sẽ không còn nặng lòng cho anh, sẽ không còn nước mắt cho em. Tình yêu sẽ chỉ còn là câu chuyện của ngày hôm qua.
Anh à,
Anh nhất định phải hạnh phúc dù cho người anh chọn sau này có là em hay là ai đi chăng nữa!
Một lần nữa, vẫn cám ơn anh thật nhiều, vì tất cả.