Em cảm thấy bản thân mình thật tội nghiệp khi cứ phải níu giữ một chút tình cảm nơi anh. Người ta yêu nhau hạnh phúc vậy tại sao đối với em để có được tình cảm này lại nặng nề đến thế.
Ừ! Vốn dĩ em là người yêu anh. Thế nhưng tại sao em lại phải luôn tự hỏi rằng” Cho đến tận bây giờ trong anh em là gì?”
Chúng ta đã bên nhau rất lâu, nếu như người ngoài nhìn vào ai cũng nghĩ rằng mình thực sự hạnh phúc, nhưng chẳng có ai hiểu rằng bản thân em chưa một lần cảm nhận được rằng em là người con gái mà anh yêu là người mà anh có thể giới thiệu với bạn bè với gia đình anh một cách đúng nghĩa.
Tất cả suy cho cùng cũng chỉ là do tình cảm này em dành cho anh quá lớn, lớn đến mức chẳng thể kiểm soát để rồi con tim lấn áp đi cả lý trí. Em tự hỏi hay là bởi anh đã chán em rồi? bởi anh không còn yêu em nữa? Vậy đấy, ngay cả tình cảm anh dành cho em như thế nào em cũng không thể xác đinh được.
Ừ. Có lẽ… Em ngu muội…!
Em cảm thấy bản thân mình thật tội nghiệp khi cứ phải níu giữ một chút tình cảm nơi anh. Người ta yêu nhau hạnh phúc vậy tại sao đối với em để có được tình cảm này lại nặng nề đến thế.
Có lẽ chưa bao giờ anh có thể cảm nhận được nỗi đau này. Hay. Anh cũng chẳng buồn mảy may mà quan tâm đến nó. Người ta nói cô đơn không phải là khi không có ai ở cạnh mà khi ta có người bên cạnh nhưng người lại chẳng thèm để ý đến ta thì đó mới là nỗi cô đơn thực sự.
Giờ em phải làm gì để có được tình cảm nơi anh? Rốt cuộc em có được vị trí nào đối với anh không hay tất cả chỉ còn lại là sự thương hại. “Anh à em dừng lại nhé, em buông tay anh nhé” Rồi kể cả khi em nói ra những lời đau xót này thì anh có dừng lại mà suy nghĩ không hay anh cũng chỉ dửng dưng mà bỏ qua nó