Ông nọ có cô “con gái rượu”, không hiểu sao chẳng có gã trai làng nào đến cưa cả, mãi mới thấy có nhà ông bà bạn cũ đến mai mối cho con trai.
Sắp đến ngày cưới, hôm nay chàng rể tương lai đến chơi. Trong lúc nhấp chén trà trò chuyện, thấy “ông” con rể tương lai nói đến chuyện cưới xin, ông bèn dặn dò cẩn thận: – Con gái bác, cháu ở xa nên chưa hiểu đấy thôi, nó là con gái út trong nhà.
– Dạ, việc này cháu biết!
– Ý bác là sau này cháu cũng nên chiều nó một tí.
– Cái này cháu làm được ạ!
– Ngoài ra, nó vốn là đứa ăn ít, nhưng mà bù lại nó… ngủ rất nhiều, ngủ từ chập tối đến lúc mặt trời quá ngọn tre mới dậy.
– Vâng! – Mà đặc biệt là khi ngủ lại hay ngáy to, nghiến răng ken két, chó mèo cũng phải sợ. Cháu cũng nên thông cảm…
– Dạ, cháu hiểu! – Anh con rể tương lai đáp.
– À, mà còn chuyện này nữa: Nó đi đứng cũng không được nhẹ nhàng cho lắm, nhiều lúc cứ bước huỳnh huỵch, có khi… rung cả nhà cửa ấy
– Dạ, cháu đã thấy rồi ạ!
– Hơn nữa, nó còn có khuyết điểm nhỏ là giống tính bác.
– Giống thế nào ạ?
– Ấy là cứ mỗi lần… uống bia rượu vào lại hay to tiếng, cáu gắt nhặng xị ngậu lên, nhiều lúc đập phá đồ đạc. Cho nên cháu phải hiểu để mà…
– Dạ! Chính về đặc điểm này, hôm nay bố mẹ cháu và gia đình mới được biết, nên hôm nay bố mẹ cháu cho cháu sang thưa chuyện với hai bác.
– Sao cháu?
– Xin phép cho cháu được hoãn đám cưới lại…
– Hoãn à? Không vấn đề gì. Thế cháu và gia đình định hoãn đến bao giờ vậy?
– Dạ! Hoãn… vĩnh viễn bác ạ!
Ơ…ơ…ơ…