Hồi nãy đèo gấu đi chơi phải dừng lại đổ xăng. Đang ngoan ngoãn xếp hàng thì có anh trai đi xe máy oẻn lên đỗ ngang mặt hô lớn ” Đầy bình”. Mình cũng ngứa mắt lắm rồi nhưng thôi, ra ngoài một sự nhịn là chín sự nhục. Nhắm mắt mà bỏ qua. Nào ngờ gấu mình thấy chướng mắt nhảy phắt xuống xe vỗ vai ai bảo :
– Này anh, vội đi đâu đầu thai à?
Thằng một lằn ngơ ngác ú ớ:
– Ơ, không.
– Thế thị lực của anh hơi kém ạ ? :))))))
– Ơ, cũng không nốt.
Đến đây con gấu nhà mình nở một nụ cười hiền. Mình biết nụ cười đó, đó là nụ cười khi nó sắp combat một ai đó bằng tay chân. Con bé nắm chặt xe mình, thúc vào đít xe nó đến rầm một cái rồi nói :
– Thế thị lực anh không kém cũng không vội đi đầu thai mà anh đ.éo thấy cả cây số người đang đứng đợi thanh toán à hả thằng mặt l****
Rồi nó loanh quanh cúi xuống tìm cục gạch, mình hoảng quá ôm chặt lấy nó kẻo có án mạng. Ngoảnh lên thấy thằng kia chạy mất từ lúc nào. Mình ngại quá cũng nổ máy đi luôn, dù chưa kịp đổ xăng, bất chấp mọi người vỗ tay hoan hô nhiệt tình.
Đi được một đoạn, tình hình có vẻ dịu. Nó ôm lấy mình nũng nịu
– Em xin lỗi anh, tại em nóng quá.
– Ờ… Ờ… không có gì đâu em…
– Anh sẽ không vì cái tính nóng nảy này mà bỏ em chứ.
– Không. Bé yêu của anh ạ. Nhất định là không bao giờ.
Lúc đó nó mới yên tâm bỏ cục gạch xuống và ôm mình bằng cả hai tay. Mình biết hai điều :
1 – nó đang cười rất mãn nguyện
2 – cuộc đời mình sẽ mãi mãi không dám lệch sóng nó