Cô họ tôi là một người đàn bà có gò má rất cao. Người ta bảo, đàn bà gò má cao là sát chồng lắm! Với cái tiếng như thế, cô tôi tự biết là cô rất khó lấy chồng, bởi ở đời, có thằng nào lại muốn lao vào chỗ chết?
Vậy nên, cứ thằng nào có ý định tán tỉnh là cô tôi nhận lời, rồi đi chơi một hai buổi là cô dâng hiến luôn. Cô bảo: yêu nhiều thế để tự tạo cơ hội cho mình, biết đâu, trong số những thằng đó, sẽ có một thằng dũng cảm cưới cô làm vợ; còn việc cô sẵn sàng dâng hiến là để phòng sau này về già, nhỡ không lấy được chồng thì cũng đỡ phải hối hận nhiều vì thời xuân trẻ cô cũng đã được vẫy vùng, quằn quại thỏa thích trong niềm đam mê, trong cái sở thích của mình.
Rất nhiều thằng yêu cô, yêu say đắm, cuồng nhiệt, hùng hục và dai dẳng. Nhưng hễ cô đặt vấn đề đến chuyện cưới xin là y như rằng hôm sau thằng đó tắt điện thoại, khóa face. Đương nhiên, cứ một thằng lặn đi như thế là một lần cô hiểu rằng cơ hội lấy chồng của mình đã rụng rơi đi ít nhiều. Một hôm đi chợ, có một bà lão nhìn mặt cô rồi phán rằng cô bị tiền duyên rất nặng, có vong nam theo, nếu không cắt duyên âm đi thì phải đến lúc chết mới lấy được chồng. Tức thì, cô rủ tôi cùng đi với cô đến nhà một thầy pháp nổi tiếng ở làng bên để nhờ thầy cắt tiền duyên cho. Vừa nhìn thấy cô, lão thầy pháp đã tái mặt, chắp tay trước ngực, miệng lắp bắp:
– A di đà phật, nữ thí chủ đây nợ duyên âm nặng quá rồi! Ta nhìn sơ sơ đã thấy khoảng hơn chục vong nam đang bám theo, còn có cả một vong nữ nữa! Thiện tai thiện tai…
– Dạ, sao nhiều thế hả thầy? Nhiều vậy thì liệu có cắt hết được không? Mong thầy giúp con…
– Cắt được, nhưng hơi tốn kém chút, vì nhiều vong mà!
– Dạ, cụ thể thế nào, xin thầy cho con cái báo giá!
– Thí chủ cứ bình tĩnh, đâu có đó. Theo như ta thấy thì trong số hơn chục vong đang bám theo thí chủ, hầu hết là vong yêu đơn phương…
– Yêu đơn phương là sao hả thầy? Con chưa hiểu lắm!
– Tức là kiếp trước, thí chủ không có yêu đương hay thề nguyền gì với các vong đó, mà chủ yếu là họ tương tư và đơn phương yêu thí chủ, hoặc nếu có thì tình cảm cũng mới chớm nở, chỉ dừng ở mức cầm tay, ôm hôn, sờ soạng, chưa đi quá giới hạn, nên chưa có gì sâu nặng. Hầu hết những vong kiểu này hiện tại vẫn đang FA, ta chỉ cần đốt cho chúng mỗi đứa một hình nộm Bà Tưng hoặc Phương Trinh thì chắc chúng sẽ buông tha cho thí chủ.
– Dạ, thế thì tốt quá rồi!
– Đừng vội mừng, vẫn có ba vong nam rất nặng tình đi theo thí chủ. Kiếp trước, thí chủ đã từng thuê phòng sống thử với ba vong này, thậm chí còn quan hệ tập thể cùng nhau, tức là four-some ấy. Vậy nên kiếp này mấy vong đó vẫn không chịu rời xa thí chủ.
– Dạ, vậy phải làm sao với ba vong này hả thầy?
– Ngoài việc đốt một hình nộm hotgirl để xuống đó four-some cùng ba đứa nó, ta còn phải đốt thêm một xe moto phân khối lớn, một bộ máy tính để bàn cấu hình khủng và một bánh hê-rô-in loại to để hối lộ cho vong, đồng thời phải tiến hành cúng lễ linh đình, có vậy vong mới nguôi ngoai mà vui vẻ mở lòng ra đón nhận tình yêu mới.
– Phải đốt cả xe, cả máy tính với hê-rô-in cơ ạ?
– Ừ, vì ba thằng vong này, một thằng thì có sở thích lạng lách trên phố bằng xe môtô phân khối lớn, rồi chết vì bị xe bus cán; một thằng thì nghiện game online, cày suốt mấy ngày đêm không ăn không ngủ, cuối cùng, gục trên bàn phím bỏ quên đời, chết rồi mà tay vẫn không rời con chuột; một thằng thì nghiện nặng, chết vì hít phải thuốc của Tàu. Lúc chết thì nó mới hít thôi, còn giờ, nó chuyển sang giai đoạn chích rồi, nên phải đốt bánh hê-rô-in loại to mới bõ cho nó chích.
– Dạ! Thế còn cái vong nữ thì sao ạ? Vừa nãy thầy bảo thấy cả vong nữ mà.
– Vong nữ này bị les, nó thích thí chủ nên đi theo, nhưng không sao, cũng chỉ đốt hình nộm là xong thôi.
– Cũng lại hình nộm Bà Tưng ạ?
– Không, nếu đốt Bà Tưng, xuống đó các vong nam sẽ tranh mất ngay, ta sẽ đốt Lâm Chi Khanh, như thế thì không vong nam nào dám bén mảng lại gần.
– Dạ vâng, tất cả xin nghe theo lời thầy dạy ạ!
– Mà thầy bảo này, lát nữa, trong khi cúng lễ, chắc chắn ba vong nặng đó sẽ nhập vào thầy, con trai thầy và bố thầy, rồi chúng sẽ đòi three-some lần cuối với thí chủ. Để cho việc cúng lễ đạt kết quả cao, thí chủ hãy cứ chiều chuộng chúng nhé! Một lần cuối thôi mà, để rồi mãi mãi chúng không bao giờ bám theo làm phiền thí chủ nữa. Nhớ đấy!
Lão thầy pháp này đúng là đoán việc như thần, ba vong đó quả thực đã nhập vào ba bố con lão ấy. Cô tôi vì muốn lấy được chồng, và cũng vì tò mò chưa biết cái cảm giác four-some nó thế nào nên ngoan ngoãn để cho ba vong đó bế vào trong buồng, đặt lên giường, rồi cả bốn nhanh chóng ở trong trạng thái cởi truồng, la hét điên cuồng, tôi thì đứng ngoài cửa buồng nhòm vào giường với cặp mắt thèm thuồng: “Đậu má, sao không thằng vong nào nhập vào mình nhỉ?”…
Nhưng công nhận là hiệu quả thật, chỉ hai tuần sau khi cắt tiền duyên, cô tôi đã hí hửng báo tin là sắp lấy chồng. Nghe nói, hôm cô tôi về ra mắt, ông bố chồng tương lai cứ nhìn chằm chặp vào cô tôi rồi lắc đầu ra điều không ưng thuận, sau đó, lão buông lời ngán ngẩm:
– Bố là bố không bằng lòng lắm đâu, đàn bà gì mà gò má thì cao còn ngực thì xệ.
– Thì sao hả bố?
– Gò má cao là sát chồng, còn ngực xệ là bị vày vò nhiều rồi.
– Nhưng con thấy cô ấy khá hiền và ngoan mà!
– Hiền nhưng có vẻ tham tiền con ạ, ngoan nhưng nhìn kỹ cái mặt rất gian…
Phản đối là thế, nhưng chẳng hiểu thằng con trai thuyết phục kiểu gì mà cuối cùng lão vẫn đồng ý cho cưới. Hôn lễ diễn ra trong không khí ầm ĩ và phô trương. Chú rể nhận được khá nhiều những lời chia sẻ, cảm thông, động viên, khích lệ từ hai bên gia đình và bạn bè thân hữu, ai cũng mong chú bình yên vô sự, tai qua nạn khỏi. Ngay buổi chiều hôm ấy, trong khi ngoài sân, các cụ vẫn đang cỗ bàn linh đình thì cô dâu và chú rể đã kịp lẻn vào trong để động phòng sớm. Chưa đầy 5 phút sau, từ trong phòng cưới, một tiếng hét thất thanh ré lên. Mọi người lập tức ập vào. Trước mặt họ là một khung cảnh hãi hùng: chú rể chết trong tư thế vác cày, gục xuống bụng vợ, mắt trợn ngược, bọt mét sùi ra, hai tay vẫn ở trạng thái nhổ su hào.
Ông bố thấy con chết thảm quá thì nhào tới bên giường, gào khóc vật vã. Cô tôi thấy bố chồng đau đớn vậy thì cũng không cầm được nước mắt. Cô đặt tay lên đầu bố chồng xoa xoa rồi nhẹ nhàng an ủi:
– Thôi bố đừng buồn nữa! Số anh ấy chỉ được đến thế thôi, đành chịu vậy! Con thấy anh ấy chết luôn hôm nay cũng còn là may đấy, vì phông bạt, bàn ghế, bát đĩa vẫn còn ngoài kia, mình cứ vậy tổ chức đám ma luôn, chứ nếu vài hôm nữa mới chết thì lại phải thuê phông bạt, bàn ghế, bát đĩa thêm một lần nữa, tốn kém lắm!
Vậy là ngày cô tôi lên xe hoa cũng là ngày chồng cô lên bàn thờ. Sau khi đám tang xong xuôi, chỉ còn lại cô và bố chồng trong căn nhà hiu quạnh nghi ngút hương khói. Bố chồng mới lại gần cô rồi thì thầm:
– Thế giờ con tính sao?
– Dạ thưa bố, theo phong tục thì con phải để tang chồng ba năm rồi mới được phép đi bước nữa. Nhưng con thì vẫn đang xuân thì, lại mới cưới được một ngày chồng đã mất, tình nghĩa cũng chưa có gì sâu nặng lắm, nên con xin phép bố cho con để tang chồng khoảng ba tuần rồi sau đó mới nghĩ đến chuyện đi tìm tình duyên mới. Không biết ý bố thế nào ạ?
– Thế này con nhé, nhà ta đã mất tiền cưới con về, vậy mà lại để con đi ngay thì phí lắm. Các cụ có câu “sẩy con thì còn bố”. Con trai ta nó đã không hoàn thành nghĩa vụ của một người chồng đối với con thì ta sẽ thay nó làm việc đó. Với lại, đằng nào con cũng mang tiếng một đời chồng rồi, còn sợ thiệt thòi gì nữa, cứ ở lại đây, bố con ta đóng cửa tắt đèn có nhau, thế chả vui hơn sao?
Vậy là cô tôi ở lại hương khói cho chồng, phục vụ bố chồng. Hai năm sau, cô tôi mang bầu, sinh được một thằng con trai giống ông nội nó như đúc. Cuộc sống cứ yên bình trôi và thằng bé cũng lớn dần. Đúng ngày giỗ chồng, thằng bé chỉ tay lên cái ảnh trên bàn thờ rồi hỏi cô tôi:
– Ai kia hả mẹ?
Cô tôi nghe con hỏi vậy thì thở dài thườn thượt:
– Mẹ biết thế nào cũng có ngày con hỏi mẹ câu này. Thực ra, trên giấy tờ, thì đó là chồng của mẹ, tức là bố của con, cũng là con trai ruột của ông nội con, tức là bố chồng của mẹ, và con phải gọi người đó là bố. Nhưng thực tế thì con lại là con ruột của ông nội con, người đã đẻ ra cái người mà trên giấy tờ là bố của con nhưng thực ra lại là anh trai cùng cha khác mẹ với con, cũng tức là chồng của mẹ, vậy nên thực tế thì người đó là anh con. Đấy! Mẹ giải thích thế con có hiểu không?
Cô tôi hỏi rồi nhìn sang thì thấy thằng bé đang đưa tay lên đầu vò loạn xạ, mắt chỉ còn toàn lòng trắng, lưỡi thè ra, trán nhăn lại, rồi nó cứ vậy ôm đầu chạy khắp nhà gào rú như bị động kinh. Thật buồn, đúng ngày giỗ bố nó (thực ra là anh trai nó) thì nó lại phát điên. Mà nó không điên mới lạ, bởi cái đầu óc non nớt của nó đã làm sao đủ để hiểu được mối quan hệ phức tạp giữa nó, mẹ nó, bố nó và ông nội nó được…
Tác giả: Võ Tòng Đánh Mèo