Truyện cười sưu tầm: Cắn miếng khoai

  1. Cắn miếng khoai

 

 

 

Lão Hạc đưa củ khoai lang lên mồm, không cắn ngay mà cứ day day, mút mút, lôi ra đút vào, trông không đứng đắn chút nào, xong lão chửi: “Mất dạy!”. “Cụ chửi tôi à?” – Ông giáo vừa bóc khoai vừa hỏi lại. “À không! Tôi chửi Putin chứ! Nga và U-cờ-zai-lạ là láng giềng tốt của nhau, vậy mà hắn nỡ đem quân sang đánh, thế có khác nào ông giáo cầm đòn gánh sang oánh lão Hạc tôi không?”. Ông giáo cắn 1 miếng khoai: “Chuyện bên Tây, kệ cụ nó đi, à nhầm, cụ kệ nó đi!”. Lão Hạc cắn 1 miếng khoai: “Kệ sao được! Nó sẽ tạo tiền đề cho những thằng hàng xóm ngỗ ngược khác được đà bắt nạt các nước láng giềng nhỏ bé”.

Rồi cắn miếng khoai nữa, lão Hạc giọng chua chát: “Đàm phán Nga – U-cờ-zai-lạ thất bại rồi ông giáo ạ!”. Ông giáo cắn 1 miếng khoai: “Chả liên quan đến chúng ta”. Lão Hạc cắn 1 miếng khoai: “Đàm phán thất bại nghĩa là chiến tranh sẽ tiếp tục. Tức là giá ga sẽ tăng, tôi sẽ phải chuyển sang dùng than tổ ong. Mà phổi tôi, do hút thuốc lào nhiều năm, giờ thủng lỗ chỗ như cái quần xơ-liếp lưới rồi, thêm khói than tổ ong nữa thì liệu còn ngồi đây ăn khoai với ông giáo thêm được mấy mùa? Rồi xăng cũng tăng theo! Lớp dạy thêm của ông giáo học sinh đều đi xe máy, xăng tăng, chúng nghỉ hết, ông giáo vỡ mồm. Rồi 20-11 hay lễ tết, phụ huynh dắt xe ra định đi biếu quà, xăng cao quá, họ quay xe, không đi nữa, ông giáo vêu mõm. Thế mà ông giáo bảo chả liên quan đến chúng ta?”.

Rồi cắn miếng khoai nữa, lão Hạc giọng xót xa: “FIFA cấm Nga dự World Cup đấy ông giáo ạ!”. Ông giáo cắn 1 miếng khoai: “Thì đã sao?”. Lão Hạc cắn 1 miếng khoai: “Ông giáo không biết đấy thôi: từ hồi học mầm non, tôi là fan cuồng của tuyển Nga rồi! Tất cả các trận đấu của tuyển Nga tại World Cup, Euro, Sea Games hay AFF Suzuki Cup, tôi đều xem hết!”.

Rồi cắn miếng khoai nữa, lão Hạc giọng thảm thiết: “Putin dọa sẽ dùng bom hạt nhân đấy!”. Ông giáo cắn 1 miếng khoai: “Nay cụ sang đây, ngoài việc bàn về chiến tranh toàn cầu với lại vũ khí hạt nhân, còn việc gì nữa không cụ?”. Lão Hạc cắn 1 miếng khoai: “Tôi sang hỏi vay ông giáo vài củ khoai về luộc tối ăn. Mấy ngày liền không được gì vào mồm, đói quá ông giáo ạ!”

 

2. Tuổi già sôi động của Dì 8

 

Đây là dì tám. Dì tám hơn năm mươi rồi. Nhìn dì xuề xoà với cái quán cóc vậy chứ tiền của dì xếp lại thả diều thì đứng trên trạm ISS cũng thấy. Hồi trẻ dì là dân buôn lái hạt điều, năm ngoái dịch xong dì nghỉ luôn tới giờ, rồi mở quán nước tại nhà, bán qua ngày cho đỡ buồn.

Cái quán cóc của dì nó đúng… cóc. Dì kể tui mỗi ngày bán không quá 500k, tức lợi nhuận cũng chỉ tầm 100-200K. Nhưng tui thấy mỗi lần dì vào lệnh xanh-đỏ thì cứ tưởng mình đang đứng ở phố Wall.

Hôm nào dì chốt được đỉnh, dì đóng cửa quán trước 2h chiều.

Hôm nào dì bị cháy lệnh, dì bán tới nửa đêm, bị ghiền quá nên quên giờ dọn quán á.

Vui nhất là mấy hôm dì chốt non (bán quá sớm so với giá đỉnh), dì lôi chồng với con ra kiếm chuyện chửi. Chửi có văn chương, chửi có vần có điệu, chửi Nho, chửi như một lưỡng quốc trạng nguyên gặp tham quan vô lại.

Hôm nào trời mưa, dì đánh long. Bữa nào trời nắng, dì đánh short. Ngày nào mưa nắng thất thường, dì nghỉ đánh. Rất kỷ luật.

Dì đi họp phụ huynh cho thằng con út, trong 60 phút đó dì kiếm đủ tiền từ xanh-đỏ để đóng tiền phụ huynh học sinh đầu năm cho trường luôn.

Dì ngồi sui cho con gái lớn, mới tới đám hỏi mà dì đã dụ ông sui mê xanh-đỏ với dì. Thay vì ngồi bàn việc hỷ sự thì hai bô lão lại bàn về DCA, stoploss và “anh nhớ là chốt lãi thì không bao giờ sai nha”.

Dì chơi theo cảm hứng vậy chứ có nguyên tắc lắm. Tui xin dì vài con để theo thì dì nói “mày lén nhìn tao rồi chơi theo thì được, chứ cái nghề này mà nói tùm lum thì tổ không đãi, mất duyên con ơi.”

Mấy cô trung niên ở xóm ngồi tụ tập bàn đề thì dì lại điềm tĩnh bên chiếc iPad ngồi xem chart, vẽ Fibo và canh nến Doji, thiệt là một người phụ nữ tao nhã.

Kịch tính nhất là mấy lần thị trường sôi động, ngồi xem dì gồng 4-5 lệnh Futu cùng lúc mà thấy trận Stalingard của hồng quân Liên Xô chỉ là một buổi trà chiều.

Dì tám cũng sống tình nghĩa lắm. Đợt dịch vừa rồi thị trường downtrend nhưng dì cũng kiếm được tiền kha khá từ mấy cái lệnh short, rồi đem hết tiền đó đi giúp đỡ người trong xóm. Ai kẹt thì cho nhiều, ai ko kẹt thì cho ít, còn mấy đứa sinh viên thuê phòng trọ của dì thì dì nấu ăn cho hàng ngày luôn.

Dì kể tui dì cũng kiếm được kha khá trong môn này rồi. Ấy vậy chứ trong xóm ít ai biết dì chơi cái này lắm, tại chưa bao giờ thấy dì than vãn vì thua hay khoe khoang khi thắng. Đúng là những người thành công thì không bao giờ lên mạng quay típ tóp dạy đạo lý.

Nhờ dì, tui mới hiểu ra là tuổi già mà biết tự tạo niềm vui cho bản thân thì không bao giờ già. Miễn đừng để cháy lệnh.

 

3. Cổ tích 4.0 : Mai An Tiêm được mời tiêm vaccine

 

Ngày nọ, cả gia đình Mai An Tiêm ngồi buồn hiu trên hoang đảo. Bọn thương nhân cũng không thấy ghé đảo lấy dưa hấu về bán. Dưa hấu ế chổng chê, Mai An Tiêm đang chờ bà con hô hào nhau ra đảo giải cứu dưa giúp. Tất cả cũng do dịch bệnh.

Mai An Tiêm bắt đầu lo lắng, hai mùa dưa hấu ế rồi, thêm mùa nữa chắc chàng phải chuyển qua trồng khoai lang. Có khoai lang ăn cầm cự với cái đói còn được, xưa nay có ai nghe ăn dưa hấu cho no bao giờ.

Chàng còn mối quan tâm khác đó là vaccine ngừa Covid-19. Bao giờ vaccine sẽ tới tận nhà chàng, có ai bỏ quên vợ chồng con cái của chàng trên hoang đảo hay không? Đang bần thần suy nghĩ thì chàng thấy đoàn thuyền cập hoang đảo. Thấy Mai An Tiêm, bọn người trên thuyền mừng rỡ vô cùng.

Thuyền vừa cập đảo thì có tên lính hớn hở:

– Mai anh tiêm đúng không? Găp được gia đình anh, em vui quá. Cuối cùng tụi em cũng tìm được anh?

Mai An Tiêm không hài lòng:

– Bố mày là Mai An Tiêm chứ không phải Mai Anh Tiêm. Bố mày chuyên trồng và bán dưa hấu! Nói nhanh, muốn mua dưa hấu hay gì?

Tên lính vẫn với bộ mày hớn hở nói:

– Em biết gia đình anh. Gia đình anh nổi tiếng trên đảo này mà. Khó khăn lắm tụi em mới tìm được anh. Anh! Mai anh tiêm nhé!

Mai An Tiêm nổi nóng:

– Bố mày nhắc lại lần nữa, bố mày là Mai An Tiêm chứ không phải Mai Anh Tiêm! Nghe rõ chửa?

Tên lính vẫn không chịu thua:

– Mọi người tiêm vaccine hết rồi. Chỉ còn gia đình anh chưa tiêm. Mai anh tiêm đi anh!

Mai An Tiên nổi khùng:

– Tao là Mai An Tiêm không phải Mai Anh Tiêm! Rõ khổ!

Tay lính bấy giờ mới vỡ lẽ, hắn gãi đầu:

– Đúng rồi, anh là Mai An Tiêm, nên tụi em mời cả nhà ngày mai về đất liền tiêm vaccine. Cả nước tiêm vaccine hết rồi, chỉ còn gia đình Mai An Tiêm nhà anh thôi!

Mai An Tiêm lúc này cũng hiểu sự việc, chàng nhã nhặn nói:

– Thôi được rồi, mày muốn mai anh tiêm thì mai cả nhà anh theo chú mày về đất liền tiêm vậy!

 

4. Cười 4.0 : Thằng Bờm và vắc xin covid

 

Tin thằng Bờm có được vắc xin phòng chống dịch Covid-19, cuối cùng cũng tới tai Phú ông. Phú ông bấy lâu nay đâu có quan tâm gì tới dịch bệnh. Ở không là ổng bày ra đủ món: nào là toilet nửa tỷ, đài phun nước chục tỷ… Cho đến khi dịch giã vây quanh, Phú ông mới biết sợ.

Lần này Phú ông lại tới nhà thằng Bờm dụ dỗ, đổi chác. Phú ông lanh lảnh nói:

-Này Bờm, có vắc xin rồi ngươi muốn đổi vắc xin lấy thứ khác giá trị hơn không?

Bờm ta phe phẩy cái quạt mo, tròn xoe đôi mắt:

-Không có gì quí bằng sinh mạng con người. Chích vắc xin xong, Bờm tui lại ung dung đi chăn trâu kiếm tiền. Bờm tui chỉ cần khỏe mạnh.

Phú ông láo liên cặp mắt đầy gian xảo:

-Lấy vắc xin đổi tiền từ thiện nhé. Tiền này ta đã huy động từ mùa mưa bão năm trước!

Bờm lắc đầu:

-Ông chơi ẩu! Tiền cứu trợ như nước cứu hỏa, vậy mà ông ỉm cả năm. Giờ tui đi cứu trợ cho thiên hạ ném đá tui à?

Phú ông không chịu thua:

-Vậy ta đổi cho ngươi kênh Youtube của ta lấy vắc xin nhé. Kênh này có cả triệu lượt follow!

Bờm lại lắc đầu:

-Kênh ông xàm xí đú. Toàn dạy con nít tầm bậy tầm bạ. Chưa kể hứng lên, ông còn đăng đàn chửi bới cả thiên hạ. Kênh này không sớm thì muộn cũng bị đánh sập. Tui lấy kênh này để làm gì?

Phú ông đành tung chiêu cuối:

-Hay là đổi suất xây tượng đài lấy vắc xin. Ta xin xỏ dữ lắm quan trên mới cho một suất xây dựng tượng đài. Cả trăm tỷ chứ ít gì!

Bờm lại lắc đầu:

-Dân tình đang chờ vắc xin, ông không lo mua vắc xin về chích cho dân. Còn bày trò làm tượng đài. Có ai ngắm tượng đài mà hết dịch bệnh không?

Phú ông hết cách đành tiu nghỉu ra về. Thằng Bờm đem vắc xin chích cho cái Tí, thằng Đực. Chích xong, cả đám rủ nhau ra đồng chăn trâu, đùa vui thoải mái, bù lại cho những ngày ở nhà trốn dịch.

 

5. Hội nghị sovo của những ông chồng

 

Hội nghị thường niên 2021 của Hội SOVO diễn ra hết sức sôi nổi và hào hứng. Ông chủ tịch hội mở đầu bằng lời xin lỗi:

– Tui xin thành thật xin lỗi vì đã tới trễ hơn 2 tiếng so với thời gian qui định. Tôi chả sợ cái quái gì mà không dám nói thẳng. Số là cái đơn “Xin phép dự Hội SOVO tổng kết cuối năm”, tui gửi đơn từ đầu tháng 1. Chờ bà nhà xét duyệt, tới tận tháng 4 bả mời chịu duyệt. Tui nói thẳng… tui là chả sợ cái quái gì cả, nhưng mọi việc phải theo đúng qui trình, đúng không quí vị? Qua đây, giúp tui nghĩ ra được vấn đề, sang năm chúng ta phải quyết liệt đề nghị mấy bà cải cách thủ tục hành chính cho cánh đàn ông nhờ…

Có tiếng trong hội trường góp ý:

– Đúng rồi, như tôi nè, xin vợ nhậu cuối tuần, đầu tuần phải làm đơn. Thời gian chờ lâu quá. Tôi là tôi không sợ bả nhằn, cứ thúc hối mãi bả mới duyệt đơn. Chứ mấy cha nội kia gửi đơn “Xin đi nhậu”, mấy bả ngâm cả tháng mà chẳng dám lên tiếng. Đến khi tôi có đơn được nhậu chạy ù ra quán, thì mấy cha nội kia vẫn chưa được vợ duyệt cái đơn cho đi nhậu… haiz.

Ông chủ tịch Hội SOVO tiếp thu:

– Cám ơn ý kiến rất dũng cảm của vị đại biểu này… Thật ra mấy cha nội ngoài Hội không hiểu gì hết cứ râm ran, bêu rếu là chúng ta hèn, chúng ta làm mất mặt đàn ông. Thử hỏi mấy chả có sợ mẹ không? Mà vợ là gì, vợ cũng là phụ nữ, mẹ cũng là phụ nữ. Chúng ta sợ phụ nữ thì có gì đang xấu hổ?

Cả hội trường đồng thanh:

– Sợ vợ chả có gì sai! Sợ vợ muôn năm, sợ vợ vạn tuế!

Ông Hội trưởng tiếp tục:

– Tôi nghĩ chúng ta là những người đàn ông ưu tú nhất, dũng cảm nhất. Trong hội trường này có ai sợ ma không?

Có tiếng lè nhè của một vị đại biểu:

– Ma thì có quái gì sợ? Mỗ này ao ước một lần bắt được con ma nướng nhậu chơi, mà săn hoài không gặp. Mỗ không sợ ma…

Hội trường đồng thanh:

– Không sợ ma, không sợ ma

“Rất cám ơn ý kiến của vị đại biểu không sợ ma, cho dù, anh phát biểu trong trạng thái kích động, nhưng chúng tôi rất trân trọng”- Ông chủ tịch hỏi tiếp :

– Có ai trong chúng ta sợ chết không?

Một đại biểu mặt đỏ lừ phát biếu

– Chết chính là trạng thái ngủ mãi mãi không bao giờ tỉnh lại. Chết chẳng có gì đáng sợ.

Hội trường lại đồng thanh:

– Chết là ngủ… chết không đáng sợ, không đáng sợ!

 

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

Đánh giá post

Truyện cười nên đọc