Truyện cười tình yêu mới nhất: Phụ nữ ở bẩn hơn đàn ông

1. Phụ nữ ở bẩn hơn đàn ông

 

Tý và Tèo đang ngồi tán gẫu về phụ nữ.

Tý nói:

– Tôi không hiểu sao con gái lúc nào cũng thơm tho, sạch sẽ. Chả bù với cánh đàn ông bọn mình, anh Tèo nhỉ?

Tèo lắc đầu:

– Không phải đâu. Tôi thấy phụ nữ ở bẩn hơn đàn ông nhiều đấy chứ.

– Anh cứ khéo nói đùa? – Tý trố mắt kinh ngạc.

Tèo khẳng định chắc nịch:

– Thật mà phụ nữ họ ở bẩn lắm, vì từ bé đến lớn tôi chưa nhìn thấy họ tắm bao giờ cả!

 

2. Bẽ mặt khi vợ gặp người yêu cũ

 

Một hôm, giám đốc công ty cùng vợ đi thị sát một nhà xưởng.

Một công nhân đầu đội mũ bảo hiểm chạy tới kêu lên với bà vợ:

– Tũn ơi, còn nhớ anh không? Chúng ta thường hẹn nhau hồi trung học đấy!

Trên đường về, ông giám đốc nói với vợ:

– Mình lấy tôi là may cho mình lắm! Bằng không mình đã trở thành vợ của một anh chàng công nhân nào đó rồi chứ không phải là bà giám đốc nữa.

Tũn quay sang chồng mình và đáp:

– Ừ! Nhưng anh cũng phải mừng vì tôi đã lấy anh, bằng không thì chính hắn đã là giám đốc của công ty rồi.

 

3. ‘Tiền mất tật mang’ vì tin lời nha sĩ

 

Tồ ghé vào một phòng khám nha khoa hỏi: “Tôi thấy ở ngoài để ‘nhổ răng không đau’, bác sĩ có chắc chắn là thật không ạ?”.

Bác sĩ quả quyết:

– Chắc chắn 100%. Nếu nhổ răng đau tôi sẽ bồi hoàn 50 triệu đồng.

Tồ nghĩ trong bụng: ‘Phen này giàu to rồi. Không đau nhưng mình cứ gào lên bảo đau thì đố ông ấy biết được’.

15 phút sau, Tồ hét thất thanh:

– Ôi trời ơi, mắt ông bị lác hay sao thế bác sĩ. Cái răng đau ông không nhổ, lại đi nhổ cái răng kế bên chứ?

Bác sĩ nhún vai đáp:

– Ơ, tôi đã bảo ngay từ đầu rồi cơ mà. Chỉ nhổ răng không đau, răng đau tôi nhổ để mất 50 triệu à?

 

4. Chỉ thổi kèn lúc ngủ

 

 

Đang đi chợ, thấy có bán kèn rất đẹp, Hoa liền bảo mẹ.

Hoa: Mẹ ơi, mua cho con cái kèn đi!

Mẹ: Mua cho con để cả nhà không ngủ à?

Hoa: Con hứa chỉ thổi lúc cả nhà ngủ say thôi ạ!

 

5. Ẩm ẩm ương ương

 

 

Thời tiết độ này thật khó hiểu: mới chiều qua còn nóng nực, mồ hôi nhoe nhoét, tóe loe, thế mà sáng nay trời đã trở rét, lạnh se se. Tôi gọi cái kiểu thời tiết này là kiểu ẩm ẩm ương ương, tức là nó rất vớ vẩn, chả ra làm sao!
Rồi ngẫm lại mới thấy, đâu chỉ thời tiết, mà cuộc đời cũng còn đầy những chuyện ẩm ẩm ương ương, tức là nó cũng rất vớ vẩn, chả ra làm sao!

Thì đó, tôi có bà cô ở quê làm ruộng, vất vả, lam lũ lắm! Mùa gặt chổng mông lên gặt; mùa cấy chổng mông lên cấy; không gặt, không cấy thì chổng mông nhổ cỏ, vạc bờ, tóm lại là chổng mông quanh năm. Thế nhưng đứa con gái mới lớn của bà ấy thì lại ham chơi, lười học, lười làm, không chịu đỡ đần mẹ. Bà ấy mới chửi mắng nó thì nó bảo: “Được rồi! Con sẽ lên thành phố làm ăn, kiếm tiền về báo hiếu mẹ!”.

Và thế là nó lên thành phố làm ăn thật! Một tháng sau, nó trở về quê, dúi vào tay mẹ cục tiền to như bịch Kotex, bảo: “Từ giờ, mẹ không phải vất vả chổng mông ngoài ruộng nữa, đã có con chổng rồi! Con chổng một lúc bằng mẹ chổng cả năm”. Tưởng bà ấy sẽ vui, ai ngờ bà ấy lại chửi nó, rồi vật vã, khóc lóc sụt sùi.

Ô hay! Nó ham chơi thì chửi nó ham chơi! Nó đi làm mang tiền về cũng chửi nó xơi xơi là sao? Đành rằng cái nghề nó làm còn bị người đời chê bai, dè bỉu, nhưng nó cũng phải mỏi mồm, nhăn mặt, ê mông, khản cổ, rát họng, mất công, mất sức mới kiếm được chứ có phải nó đi ăn cướp, đi móc túi đâu? Và so với những đồng tiền mà mấy ông quan to quần là áo lượt kiếm được bằng cách tham nhũng, nhận hối lộ, rồi bòn rút của dân, thì đồng tiền mà đứa con gái bà ấy mang về vẫn còn sạch sẽ chán! Vậy thì tại sao bà ấy phải khóc sụt sùi, trong khi những kẻ đáng phải khóc, đáng phải xấu hổ thì lại đang ngửa mặt lên trời cười ông ổng?

Thật là ẩm ẩm ương ương!

Rồi nữa, hôm trước đi đường, thấy người ta đang quay phim trên vỉa hè, tôi cũng tò mò dừng lại xem. Đó là một cảnh quay rất lạ: đôi trai gái yêu nhau, đuổi nhau chạy quanh một cái hố sâu, miệng hố nham nhở, ngổn ngang gạch đá.

Lúc đầu, tôi tưởng chàng trai đó đang muốn vồ người yêu quăng xuống hố để chôn sống, nhưng khi hỏi đạo diễn thì ông ta giải thích rằng đây là một cảnh quay rất lãng mạn, chàng trai và cô gái sẽ đuổi nhau quanh gốc cây, sau đó hôn nhau. Nhưng hôm qua cái cây đã bị chặt đi rồi, chỉ còn cái hố thôi. Vì ngại phải đi chọn lại bối cảnh nên ông ấy quyết định vẫn quay, và cho đôi tình nhân chạy quanh hố. Đến đoạn cuối, thay vì đôi trai gái sẽ hôn nhau rồi từ từ dựa vào thân cây thì ông ta sẽ cho đôi tình nhân hôn nhau rồi từ từ lăn xuống hố.

Thật là ẩm ẩm ương ương!

Rồi hôm trước nữa, ngồi trong quán thịt chó, tôi tình cờ nghe được cuộc điện thoại của một anh bàn bên cạnh:
“Alo! Đang ở đâu vậy? Qua đây ăn thịt chó với tao! Nay vớ được con chó non, thịt giòn và thơm phức! Sao? Bận rồi à? Ừ! Thôi để khi khác vậy! À, mà tối qua mày có xem tivi không? Nó quay cảnh bắt trộm chó, vận chuyển chó, rồi giết thịt chó, thật là dã man! Tao xem mà nước mắt cứ chảy ròng ròng vì thương lũ chó, rồi giận run người vì lũ sát cẩu tàn bạo. À, mà có cái trang web bảo vệ chó đấy! Mày vào đó ký tên bảo vệ chó đi, tao vừa ký xong rồi! Hả? Địa chỉ web hả? quyetbaovecho.com hoặc sansangchetvicho.com nhé! À, mà tao nghe nói cũng vừa có một trang web bảo vệ lợn đấy, mày vào đó đăng ký luôn đi. Địa chỉ web hả? quyetbaovelon.com hoặc sansangchetvilon.com nhé!”.

Xong, anh ấy nhét điện thoại vào túi rồi gọi chủ quán: “Cho thêm bát rựa mận nữa đê anh ơi!”. Thật là ẩm ẩm ương ương!

Rồi lại chiều qua, đang đứng ở cửa thì gặp bà chị hàng xóm đi mua sắm về, tay xách hai túi quần áo to uỳnh, mồm cười toe toét. Tôi hỏi:

– Mua gì mà nhiều thế chị?

– Sơ-lít chú ạ! Để đợt tới đi công viên nước miễn phí thì mang theo cả túi luôn! Rách lại thay!

Thật là ẩm ẩm ương ương!

Có một sự thật khó cãi rằng chúng ta đang là một trong những nước nghèo nhất thế giới. Nhưng cũng có một sự thật khó tin rằng chúng ta đang là một trong những nước có chỉ số hạnh phúc cao nhất thế giới (ai chưa rõ mời gõ Google).

Khỏi cần phải nghiên cứu sách văn học, rồi tiểu tuyết, rồi sách triết lý về cuộc sống, chỉ cần nhìn vào hai cái sự thật tôi vừa nêu trên đây thôi thì có thể khẳng định rằng: Tiền bạc không bao giờ mang lại hạnh phúc! Ấy thế mà ở ngoài kia, sao người ta vẫn vì tiền mà chửi cha mắng mẹ, đâm anh chém em, lừa thầy phản bạn, dối vợ gạt chồng?
Thật là ẩm ẩm ương ương!

Đọc đến đây, chắc nhiều bạn sẽ chửi: Mịa thằng Tòng, viết cái bài này rõ vớ vẩn, chả ra làm sao! Thì đúng rồi! Thằng Tòng cũng bị ẩm ẩm ương ương mà!

 

6. Em yêu anh

 

Dạo này đang rộ lên phong trào nhắn tin “Em yêu anh”, nên thằng bạn mình cũng đua đòi làm theo, nhưng có thay đổi tí xíu cho nó thú vị. Vậy là đợi lúc vợ nó đi tắm, nó lấy điện thoại của vợ, soạn tin: “Em có bầu rồi”, và gửi cho rất nhiều số của đàn ông có tên trong danh bạ (tất nhiên là trừ những số có những chữ: bố, ông nội, ông ngoại…)

Vài giây sau, đã bắt đầu có tin nhắn trả lời. Đầu tiên là tin của Giám đốc: “Em tự giải quyết như mọi lần đi nhé! Cuối tháng thanh toán lương anh sẽ cộng cả vào cho”.

Sau đó là tin của Trưởng Phòng: “Thật hay đùa đấy em? Anh nhớ là hôm ấy anh có dùng bao mà! Chính em còn dặn anh rằng: “lần sau cứ mua loại có gai, vị sô cô la ngòn ngọt này nhé, em thích lắm!”.

Tiếp đó là tin của bác bảo vệ: “Cô bảo đã đặt vòng rồi mà! Định úp sọt rồi hủy hoại công danh, sự nghiệp của tôi sao?”.

Giờ, thằng bạn mình đang đập phá đồ đạc ầm ầm ngoài phòng khách, còn vợ thì bị nó nhốt trong phòng tắm, cũng đang đập cửa phành phành, rồi luôn mồm gào khóc, van xin: Anh ơi! Em yêu anh! Em yêu anh!

 

7. Đêm trong căn nhà nghĩ

 

 

Bạn gái tôi thuộc dạng khó tính: quen nhau 49 ngày mới cho nắm tay, 100 ngày mới cho hôn, và đến giờ là đúng giỗ đầu, à nhầm, đúng tròn một năm yêu nhau, tôi vẫn chưa đưa được em vào nhà nghỉ.

Tôi cũng đã nghiên cứu và áp dụng khá nhiều phương pháp nhưng đều không ăn thua. Ví dụ như đang đi chơi giả vờ kêu đau bụng tìm nhà nghỉ để ỉa, thì em bảo: “Anh đeo khẩu trang, đội mũ bảo hiểm vào rồi ra chỗ bụi cây kia mà ỉa tạm cũng được, không ai nhận ra anh đâu mà ngại. Vào nhà nghỉ ỉa thì lịch sự đấy, nhưng tiền thuê phòng cũng mất toi trăm bạc. Vừa rồi anh với em ăn mỗi người bát phở với cả đĩa quẩy mới hết có tám chục, mà giờ anh ỉa phát hết trăm bạc thử hỏi có xót không?”.

Cả cái trò đi chơi khuya rồi ép rượu cho em say không về được để tìm phòng ngủ lại tôi cũng dùng rồi. Lúc đầu thì rất ổn: em không nghi ngờ gì cả, tôi cứ rót đầy chén đưa cho em, nói khéo khéo một tí, vậy là cả hai lại cụng ly hết luôn. Mọi việc diễn ra suôn sẻ, đúng kế hoạch, chỉ có một chi tiết nhỏ không đúng: ấy là em không say, mà là tôi say. Và tôi không được dìu em lên giường, mà là em dìu tôi, và không phải lên giường, mà là lên taxi. Và chiếc khăn mùi xoa trắng tôi mang theo, dự là để lưu giữ lại cái ngàn vàng của em, sau này lúc nào giận nhau thì lôi ra ngắm cho bớt giận hờn, thì tôi cũng không được dùng, mà lại là anh lái taxi dùng, và dùng để lau những bãi nôn oẹ của tôi bầy nhầy trên ghế…

Nhưng chẳng ai ngờ, tôi lại được qua đêm cùng em trong khách sạn nhờ một lý do tuy lãng xẹt nhưng lại rất lãng mạn: em ước mơ được một lần cùng người yêu ngắm bình minh trên biển. “Ôi chao! Giấc mơ mới đẹp làm sao! Chỉ có điều là Hà Nội không có biển, muốn ngắm biển, mà lại là biển lúc bình minh thì phải đi xa, và phải đi từ đêm hôm trước, thuê phòng ngủ lại gần biển, để sáng hôm sau dậy sớm đi bộ ra cho tiện” – đó, tôi đã nói với em như thế đó, và em gật đầu cái rụp, bởi lúc đó trong đầu em hẳn là chỉ có biển, có sóng, có gió, có ánh mặt trời hừng đông lấp ló, chứ làm sao mà nghĩ đến chuyện cái thằng em yêu liệu có đang ấp ủ âm mưu gì trong cái đêm trước bình minh đó?

Em bảo muốn ngắm biển Đà Nẵng, vì em nghe đồn biển Đà Nẵng đẹp, nước được thay thường xuyên nên sạch, và đặc biệt là biển Đà Nẵng không có cá mập, lại ít sóng thần. Em muốn tôi lên mạng đặt trước phòng khách sạn, vì là đúng dịp lễ cao điểm, nếu không đặt phòng trước thì khi đến đó rất khó mà kiếm được phòng chứ chưa nói đến phòng đẹp.

Tôi vào mấy trang web đặt phòng online để tìm kiếm, cuối cùng cũng chọn được một khách sạn ưng ý: đó là một khách sạn mà theo thông tin ghi trên website là một khách sạn khá gần biển, đứng từ khách sạn có thể nhìn thấy biển, ngửi thấy được mùi vị của biển. Dịch vụ của khách sạn cũng rất tốt: có giặt là tự động, ăn uống miễn phí, tối có biểu diễn ca nhạc cũng miễn phí luôn…

Chúng tôi xuống sân bay Đà Nẵng và bắt taxi về khách sạn ngay. Taxi chạy bon bon trên con đường đêm thơ mộng quanh co ngập tràn gió biển mằn mặn. Những cột đèn cao áp ven đường hắt xuống những mảng sáng vàng rực, mơ màng như những nét cọ được vẽ bởi bàn tay dịu dàng của một ông họa sĩ điêu luyện. Chiếc taxi chạy chầm chậm, rồi rẽ xuống một con đường khác nhỏ hơn, yên tĩnh hơn với đầy những bụi hoa li ti mọc hai bên. Sau cùng, taxi dừng lại trước một khách sạn được thiết kế theo lối cổ kính với những bóng đèn trang trí lung linh. “Ồ, thì ra nó cũng khá to và quy mô, chứ không nhỏ như tôi đã tưởng tượng sau khi xem hình trên web”.

Anh tài xế taxi mở cốp, lấy hành lý cho chúng tôi rồi gãi đầu gãi tai, bảo:

– Hai em thông cảm cuốc bộ vào khách sạn giúp anh nhé! Chứ đường nhỏ quá, xe anh không vào được.

– Ủa, khách sạn đây rồi còn cuốc bộ gì nữa ạ? – tôi ngạc nhiên hỏi anh tài xế.

– Không! Khách sạn của hai em phải đi sâu vào trong ngõ kia gần cây số nữa cơ. Hai đứa nhớ đi cẩn thận, đường tối dễ giẫm phải kim tiêm lắm, vì đoạn đường này nhiều nghiện.

Dù là trên đoạn đường tối thui cuốc bộ gần cây số ấy, chúng tôi không gặp nghiện, không giẫm phải kim tiêm, nhưng khi tới được khách sạn thì chúng tôi lại tưởng là mình vào nhầm cái trại cai nghiện: đó là một cái nhà ống quây kín mít, bí bích, tối tăm, mỗi phòng có một cái cửa sổ nhỏ tí, nhìn ra lúc nào cũng thấy mờ mờ, trăng trắng, không biết là sương hay là nắng.

Cô lễ tân đưa tôi với em lên nhận phòng. Thấy cô bấm thang máy tầng 5, tôi thắc mắc:

– Phòng bọn cháu ở tầng 4 mà cô?

– Cô biết, nhưng thang máy bị liệt phím 4, phải bấm lên tầng 5 rồi đi thang bộ xuống. Với cả phím 1 cũng bị liệt, nếu cháu muốn xuống lễ tân thì nhớ bấm tầng hầm, rồi sau đó đi bộ lên nhé!

Người ta đi du lịch xa thường sẽ nhớ nhà, còn tôi du lịch lại nhớ thời sinh viên, vì cái phòng tôi đang đứng đây nó y hệt cái phòng trọ của tôi hồi năm thứ nhất đại học vậy. Nhưng thôi, phòng bé bé, xấu xấu chút nhưng có dịch vụ tốt bù lại là cũng được rồi. Tự an ủi nhau vậy xong rồi tôi đi tắm và mang quần áo bẩn xuống dưới lễ tân để giặt là tự động miễn phí. Cô lễ tân chỉ cho tôi một cái ngăn giống như một cái phòng vệ sinh rồi bảo:

– Đấy! Thau chậu dưới sàn kìa, giặt đi. Bàn là trên cửa sổ kìa, là thoải mái đi!

– Sao trên mạng bảo là khách sạn có giặt là tự động miễn phí ạ?

– Thì đó, chậu đó, bàn là đó, thích thì cứ tự động vào mà giặt là, có ai bảo gì, cũng có ai thu tiền đâu?

– Thế còn biểu diễn ca nhạc miễn phí, ăn uống miễn phí, rồi là khách sạn gần biển, đứng ở khách sạn có thể nhìn thấy biển, ngửi thấy mùi biển thì…?

Nghe tôi hỏi vậy, cô lễ tân liền mở cửa sổ, chỉ sang quán karaoke có mấy thằng đang gào ông ổng, bảo: “Đó! Nghe ca nhạc miễn phí đi! Chúng nó sẽ biểu diễn cả đêm luôn!” Xong, cô chỉ vào bình nước lọc, bên cạnh có mấy phong kẹo cao su nói tiếp: “Ăn uống miễn phí đấy! Cứ uống nước, cứ nhai kẹo thoải mái, hết lại bảo cô lấy tiếp”. Rồi cô đưa tôi lên tầng thượng, bảo tôi trèo lên cái ghế cao để sẵn ở trên đó, hỏi:

Thấy biển chưa?

Dạ, thấy rồi ạ!

Đấy! Đã bảo là từ khách sạn có thể nhìn thấy biển mà lại. Thế có ngửi thấy mùi biển không?”

Dạ không, chỉ thấy mùi thối như mùi cá chết thôi ạ!

Thì đó! Cá là từ biển, mùi cá thì cũng là mùi biển…

Thế là cả đêm hôm đó, thay vì là những giây phút nồng nàn vật lộn với nhau thì tôi và em phải vật lộn với đống quần áo bẩn, rồi tìm cách bịt các ô cửa để làm giảm âm thanh của cái buổi trình diễn ca nhạc miễn phí, và tìm cách bịt mũi để khỏi phải hít hà cái mùi của biển… Mãi đến gần sáng mệt quá, chúng tôi mới thiếp đi lúc nào không biết. Chợt tôi bừng tỉnh khi nghe tiếng em hét: “Dậy ngắm bình minh trên biển thôi anh!”. Tuy vậy, chúng tôi chỉ ngắm bình minh được một tí thì lại phải về phòng ngay vì mặt trời lúc ấy đã lên đến đỉnh đầu rồi, ngắm lâu quá sợ say nắng…
Vậy là kế hoạch tôi kỳ công chuẩn bị để “chén” được em đã một lần nữa thất bại. Lần này, thất bại không phải vì tôi, không phải vì em, mà vì tôi đã chọn sai khách sạn. Thế mới thấy, để có được một chuyến đi vui vẻ như ta mong muốn thì ngoài yếu tố thiên nhiên, con người, tâm lý, sinh lý, thì một trong những yếu tố cực kỳ quan trọng nữa góp phần vào sự thành công của chuyến đi đó là bạn phải đặt được một khách sạn ưng ý.

 

Chúc các bạn tháng mới luôn vui vẻ và hạnh phúc trong công việc và tình yêu!

Đánh giá post

Truyện cười nên đọc