Em tên là… à, admin giấu tên hộ em nhé ?
Hiện tại em đang làm việc ở một công ty chuyên về game ở đường Hai Bà Trưng. Nhìn chung cty em nhân viên xinh, máy móc xịn, mạng khỏe lại nằm giữa 2 con sông Kim Ngưu êm đềm và sông Hồng hiền hòa nên phong thủy lắm. Em mới đi làm được có 1 tháng thôi nhưng mọi người ai cũng quý vì trông em nhỏ nhắn, dễ thương lại ăn khỏe.
Ngặt nỗi 100 mạng người tối ngày chung nhau 2 cái phòng vệ sinh chia làm 2 bên nam- nữ. Nếu trưa nay cả phòng rủ nhau đi ăn bún đậu, thì rất có thể buổi chiều cả phòng lại đứng xếp hàng đợi nhau phẹt phẹt trong đó.
Vì em có cái tật là ăn khỏe thế nên hệ bài tiết của em cũng không yếu. Đều đặn mỗi ngày sáng trưa chiều, em đều làm một phát tầm 15′. Em nghĩ chắc cũng chẳng ai để ý hay đánh giá việc này, nên cứ rình lúc vắng người là em phi vào, vừa cầm điện thoại nhảy Au mix vừa giải quyết nỗi buồn. Mọi chuyện cứ thế, cuộc sống vẫn trôi và hàng ngày em vẫn ỉa như bình thường. Em cũng quên nói luôn, gia đình em có truyền thống đi PHÂN KHỐI LỚN. Vâng, tức là ĐI ngoài ra PHÂN KHỐI nào cũng LỚN. Có thể do mã gen, có thể do chế độ ăn uống. Nhưng em chắc chắn một điều là ai trong nhà em cũng có khả năng dùng cơ mông nhào nặn ra những cục c*c vĩ đại.
11h trưa, trước bữa cơm, cơn buồn ỉa ập đến, nhanh nhẹn đi thẳng vào nhà vệ sinh công ty, may mắn thay ko có ai. Em tụt quần, móc con điện thoại ra, vừa ỉa vửa nhảy Au ngon lành. Từng cục từng cục thánh thót rơi. Em cảm tưởng nước bắn lên đến tỏm một cái, chắc hàng hnay khá rắn vì hôm qua em có ăn 2 cân ổi. Sau 15 chiến đấu, em chùi đít và ném thẳng giấy vào bồn cầu, giật nước…
Đoạn này ai đang ăn thì khỏi đọc nhé ?
Cục c*c vĩ đại của em, hàng ngày, đáng lẽ nó sẽ trôi tuột đi, ọc ọc mấy cái và mất hút. Nhưng hôm nay thì đóe ?
Cái thứ khổng lồ lấm tấm hạt ổi đó nằm chắn ngang lỗ thoát nước ở đáy bồn cầu, vòng nước trôi cuộn xuống chỉ làm nó xây xát nhẹ rồi nước éo trôi thêm nữa…
Cái đậu xanh đậu nành nhà nó, bồn cầu tắc, nước ứ lại dềnh lênh nửa bệ, em chờ 30s mà éo thấy động tĩnh gì, ức chế, em giật nước liên tục. Nó vẫn éo rút, nước mới nước cũ cộng lại tràn cmn bờ đê lênh láng ra sàn nhà…
Em vớ vội cái chổi cọ bồn cầu, thọc thẳng vào lỗ cống ngoáy mạnh, đ’ ăn thua. Mọi thứ tan nát, nước đổi màu ?
Nhanh chóng, em đổi chiến thuật sang cái thông bể phốt bằng cao su. Em thục đủ 7749 cái, rút…thục…rút….thục… Lúc này mùi nó ngập ngụa, em bị ung thư cmn mũi mất. Có ai đó bảo, mùi thối mình ngửi thấy là do các phân tử cức khuếch tán trong không khí bay nên mũi mình khiến mình cảm nhận được. Nhưng thôi, c*t mình chứ c*t ai. Em lại hì hục thông thụt tiếp 9981 cái. Không ăn thua, đậu nành, chắc chắn là thằng mặt nồi nào nhét giấy vào bồn cầu rồi. Éo phải tự nhiên mà ngta dán cái tờ “ Bỏ giấy vào thùng” đâu các bố, hãy bỏ vào đó please. Không ai mang giấy đó đi bán đồng nát đâu mà
40 phút trôi qua, lác đác có người đi ăn về và gõ cửa wc, em sợ hãi thật sự, mồ hôi như tắm.
Đứng giữa nhà vệ sinh, em nhìn lại cái bãi chiến trường nhục nhã, nước dâng đến miệng bệ, đục ngầu và có màu rực rỡ. Nhà vệ sinh lênh láng nước, nhoe nhoét, bẩn thỉu. Trên cái thông bồn cầu và bàn chải cọ bám đầy… Thôi em đ’ tả nữa. Ai thông nhà xí rồi thì tự biết.
Tiếng gõ cửa ngày càng dồn dập hơn, rồi tiếng giục giã. Xong rồi tiếng mọi người chào nhau.
– Sếp.
– Em chào sếp.
– Ơ kìa, sếp bận bịu thế mà cũng đích thân đi ỉa ạ.
Tiếng sếp đằng hắng
– Làm gì mà tụ tập ở đây thế này, thằng nào ỉa mà thối thế?
– Thằng Thông anh ơi, em không thấy nó đi ăn cơm. Chắc nó ở trong này.
– Thông ơi mở cửa ra mày, mày ỉa lâu thế? Mày không cho ai đi nữa à?- Sếp gõ cửa.
– Em nghĩ là nó ngất rồi, chứ người bình thường sao có thể ỉa lâu như vậy được. Bọn em gõ cửa mãi không thấy ai đáp. – Tiếng một thằng xun xoe, em không biết ai.
– Thông ơi mày còn sống không? Anh đếm đến 3 mày không ra là bọn anh phá cửa nhé…Một…
Em muối mặt bước ra trình bày hoàn cảnh. Lúc đầu mọi người bụm miệng cười, cho tới khi nghe xong, sếp cười sằng sặc =)) thế là cả lũ chúng nó ào lên cười, rồi quên cả cơn buồn ỉa, chúng nó chạy khắp cty khoe “ Chúng mày ơi, thằng Thông nó làm tắc bồn cầu”, “ Thằng thông nó ị ngập wc nam rồi”, “ Thằng thông nó làm văng cức ra sàn”…
Em tím mặt, đau đớn hơn cả sếp còn ra lệnh
– Ra bảo em lễ tân gọi thợ thông bồn cầu.
Em chết điếng, em lễ tân xinh đẹp cao 1m67, số đo 3 vòng lên xuống nhịp nhang, crush trong lòng em… Em mà biết thì mình còn mặt mũi nào… Thấy em lăn tăn sếp quát
– Đi nhanh. Hay để tao thông cho mày nhé?
Em hít một hơi thật sâu cho đầy phổi cức rồi bước ra ngoài. Bên ngoài là 3 thằng khốn nạn đang đứng tâm sự với em lễ tân xinh đẹp, em truyền đạt nhanh ý sếp “ wc hỏng, gọi hộ thợ thông, mọi người chịu khó đi ỉa nhờ…” rồi bối rối quay mặt về chỗ. Đợi em đi, chúng nó cười man dại, tiếng con lễ tân cười là to nhất ?
Em lặng lẽ úp mặt xuống bàn, đồng hồ chỉ 12h trưa, vậy là em vật nhau với cức suốt 1 tiếng đồng hồ. Đến cả bà chị phòng sale đang nghỉ chửa đẻ ở nhà cũng biết ?
Tầm 4h30, bên vệ sinh môi trường cũng đến và làm việc, họ đút cả cái ống to như đùi em vào bồn cầu, dùng bơm cao áp thông và hút ra 400 cân cức. Và nó hết. May mắn chi phí cty chịu. Em chán đ’ muốn sống nữa, lỗ đít em đóng băng cả lại, em ngồi làm việc quên cả giờ ỉa chiều. Những ánh mắt , nụ cười thân thiện dành cho em nhiều gấp 3000 lần ngày thường. Mọi người còn mạnh dạn qua tận bàn động viên em
– Nhà vệ sinh hết tắc rồi Thông ơi, vào ỉa đi em. Chiều nay em quên ỉa à?
Và thằng mặt nồi nào đó đã tổi tên em trong group công việc thành Thông tắc . Em muốn nghỉ làm lắm :(( Làm đây, em không ỉa nổi :(((((