Ngày xửa, ngày xưa khi ông Trời tạo ra loài người và vạn vật trên thế gian, do tánh ham vui nên ông Trời đã quyết định ở lại cùng con người. Thuở ấy con người còn hồn nhiên, vô tư không có tham sân si như bây giờ.
Tới khi con người tiến hóa bồn bộn thì mọi chuyện đã khác. Họ không còn muốn ăn lông ở lỗ, làm tổ trên cây nữa. Họ bắt đầu tham lam, muốn phải ở biệt phủ, đi xe Audi, ăn tôm hùm Alaska mỗi ngày. Muốn thì nhiều, nhưng con người lại không thích làm lụng cực nhọc để có những thứ ấy…
Từ đấy, chuyện gì họ cũng cầu xin nhờ ông Trời giúp đỡ. Nào là “Xin ông Trời cho giàu, lạy ông Trời cho con lấy vợ đẹp, bớ ông Trời cho con trúng xổ số chiều nay…”. Cả tỉ người ngày nào cũng lải nhải bên tai ông Trời những điều đó, ông bực mình lắm, nhưng do thương con người, nên ông tạm bịt tai một bên để cố ở lại trần gian.
Cho dù ông Trời có quyền phép vạn năng, nhưng không thể đáp ứng hết mọi lời cầu xin của nhân loại được. Thế giới cả tỉ người mà. Vậy là ai xin được thì ít biết cảm ơn ông Trời, nhưng xin không được con người lại trách: “Trời ơi là trời! Tại sao lại như vậy?”. Nghe riết ông Trời cũng điếc tai, ông bèn dần xa con người để tránh bị tra tấn lỗ tai.
Quá đáng hơn, có một số người không trách móc ông Trời, nhưng lại hay đổ thừa cho ông Trời. Thời tiết khô hạn cũng tại ông Trời, mưa lũ triền miên cũng do ông Trời. Tất cả đều do con người tàn phá thiên nhiên, làm biến đổi khí hậu, nên họa thiên tai cứ triền miên kéo đến. Không những vậy ngay cả dịch bệnh tràn lan con người cũng đổ thừa cho ông Trời…
Ông Trời nghe con người đổ thừa mình thì giận tím người. Ông chỉ biết lắc đầu ngao ngán, rồi xa dần, xa dần con người, cuối cùng ông vọt lên tận chín tầng mây để tránh kiếp nạn bị nghe lời than vãn, bị đổ thừa cho mọi sai lầm của con người.
Nhưng con người vẫn chứng nào tật đó, không chịu nhìn ra lỗi lầm của mình để sữa chữa. Có việc lại kêu trời, than trời, đổ thừa do trời. Muộn màng quá rồi, ông Trời không còn tin vào con người nữa. Ông bịt hai lỗ tai lại, kiên quyết không giải quyết bất kỳ lời cầu xin nào từ con người nữa. Từ đó thế giới con người truyền nhau câu “Kêu trời không thấu” là vậy…
Nguồn : Tuổi trẻ cười