Ông mất. Cháu đến chia buồn với bà.
– Sao ông đang khỏe, chuẩn bị kỷ niệm thượng thọ 90 tuổi mà lại ốm đột ngột vậy bà? Ông mất khi nào?
– Cháu yêu à – Bà già giàn giụa nước mắt – Ông cháu mất khi ông bà đang làm “chuyện ấy”.
– Ông bà “đại lão” rồi sao lại còn làm việc đó nữa? Quá nguy hiểm!
– Cũng không đến nỗi đâu, vì ông bà thường làm theo tiếng chuông nhà thờ mà. Dinh…Dong…Dinh…Dong… Cháu thấy không, chậm rãi, nhẹ nhàng mà vẫn rất tuyệt. Nhưng ai mà ngờ được là sáng hôm đó lại có thằng bán kem đi ngang qua đây làm ông cháu không biết tăng tốc đột ngột và bị đứt thắng giữa đường cơ chứ.