1 . Cô khổ hay trò khổ?
Cậu học trò nhỏ chạy vào lớp với gương mặt ướt đẫm nước mắt. Cô giáo lo lắng hỏi:
– Chuyện gì đã xảy ra thế Johnny?
Johnny thút thít hỏi:
– Mọi người bảo phải đến năm 18 tuổi con mới được ra khỏi trường. Có phải là sự thật không cô?
Cô giáo thở phào:
– Cứ tưởng chuyện gì to tát lắm. Cô phải ở trường đến tận năm 60 tuổi nhưng vẫn chưa thèm khóc nữa đây này.
2 . Máy tính cũng biết tán gái
Trưởng phòng hỏi nhân viên cấp dưới về sự vắng mặt của một nữ nhân viên cùng phòng:
– Anh có biết tại sao hôm nay cô ta không đi làm? Cậu có biết số điện thoại hay nhà cô ấy ở đâu hay không?
Cậu nhân viên gãi đầu đáp:
– Dạ không thưa sếp, nhưng chúng ta có thể hỏi máy tính về thông tin của cô ấy.
Trưởng phòng kinh ngạc:
– Sao cơ, thời đại tiến bộ đến độ cả máy tính cũng bắt đầu biết tán gái rồi cơ à?
3 . Chỉ tại mẹ cấm!
Cô vợ cứ nằng nặc đòi ly hôn chồng, tổ hòa giải của thôn đến nói chuyện với cô:
– Anh chị đẹp đôi thế sao lại xin ly hôn?
Cô vợ ấp úng:
– Tại… tại anh ấy ngáy to quá, cháu không thể nào ngủ được.
– Vậy trước khi cưới, chị có tìm hiểu kỹ chưa? – Người hòa giải hỏi.
Cô vợ gật đầu:
– Dạ kỹ rồi ạ.
– Thế sao lại không biết anh ấy có chứng bệnh này?
– Tại mẹ cháu đấy ạ! – Cô vợ quả quyết.
Người hòa giải kinh ngạc:
– Là sao?
Cô vợ ấm ức:
– Vì hồi yêu nhau, mẹ cháu không cho ngủ chung với anh ấy ạ.
4 . Bị đánh tơi bời vì nhờ em hàng xóm mua bầu
Thấy cậu bạn cùng phòng xuất hiện với bộ dạng thảm thương, Tý ngạc nhiên hỏi:
– Tồ, cậu sao thế? Ai đánh cậu thảm đến mức này?
Tồ chỉ về phía nhà hàng xóm, thở dài nói:
– Sáng nay tớ lười đi chợ quá nên nhờ em Tũn nhà đối diện mua giúp mấy quả bầu về nấu canh.
Tý tròn mắt:
– Rồi sao cậu bị đánh chứ?
Tồ mếu máo:
– Lúc nãy vừa thấy Tũn đi chợ về, tớ liền chạy qua nhà kêu lớn: ‘Tũn ơi, có bầu chưa? Anh lấy!’. Nào ngờ anh trai của em Tũn không biết từ đâu xông ra đánh cho tớ một trận tơi bời thế này.
5 . Thức ăn dở tệ đến miếng cuối cùng
Sau khi kết thúc bữa ăn tối, Tom giận dữ đòi gặp quản lý nhà hàng.
Khi quản lý bước đến, Tom đập bàn quát:
– Tôi sẽ không thanh toán cho bữa ăn này. Thậm chí, nhà hàng các ông còn phải bồi thường tiền cho tôi.
Viên quản lý điềm tĩnh nhấn số gọi cảnh sát đến giải quyết. Một lúc sau, cảnh sát có mặt ở nhà hàng. Sau khi quan sát một lượt, viên cảnh sát hỏi Tom:
– Vì sao ông lại không chịu thanh toán tiền cho bữa ăn này?
Tom giận dữ:
– Cậu không thể tưởng tượng được đâu. Đây là bữa ăn tồi tệ nhất trong cuộc đời của tôi, thức ăn không tươi và mùi vị thật kinh khủng.
Viên cảnh sát kinh ngạc:
– Nhưng tôi thấy bát đĩa trên bàn đều sạch bóng hết rồi. Nếu thức ăn thật sự tệ, tại sao ông lại ăn hết tất cả chứ?
Tom rên rỉ:
– Tôi đã cố động viên mình rằng cứ cắn thêm một miếng có thể sẽ thấy ngon hơn. Đâu ngờ đến tận miếng cuối cùng vẫn tệ hại như vậy.